Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 302: Mau chóng xử lý hôn lễ a (hai hợp một) (length: 15234)

Đoạn Kiến Thành một mình ở trong phòng chờ đợi hồi lâu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lão thái thái cũng đã đi xuống lầu, Lạc Thanh Diên cùng Đoạn Dã đã sớm dưới lầu chờ.
Thấy lão thái thái xuống tới, hai người tranh thủ thời gian nghênh đón.
Lạc Thanh Diên: "Nãi nãi, thế nào rồi? Muốn về nhà sao? Gia gia đâu?"
Đoạn Dã mặc dù ở bên cạnh chưa hề nói một câu, nhưng ánh mắt chú ý vẫn luôn rơi vào trên người lão thái thái.
Lão thái thái không hoạt bát như thường ngày, chỉ bình tĩnh cười cười: "Ừm, về nhà, gia gia ngươi hẳn là còn ở trên kia."
"Đúng rồi, Thanh Diên đêm nay liền cùng Tiểu Dã về nhà đi, giữa phu thê, phân biệt quá lâu cũng không phải chuyện tốt."
Đoạn Dã sửng sốt mấy giây, theo bản năng nhìn về phía Lạc Thanh Diên, bởi vì trạng thái này của lão thái thái rõ ràng không đúng.
Thế là, Lạc Thanh Diên cân nhắc một chút, nói: "Nãi nãi, ta vẫn là đưa ngài về đi."
Lão thái thái khoát khoát tay: "Được rồi, nhanh đi về đi, nãi nãi chỗ này không cần ngươi."
Nói xong, lão thái thái xoay người rời đi.
Đoạn Dã thấy thế, cũng vội nói: "Ta tối mai tới đón ngươi?"
Lạc Thanh Diên có chút không nỡ, nhưng tình trạng của nãi nãi thật sự khiến nàng không thể yên tâm, thế là gật gật đầu: "Đến công ty đón ta tan làm."
Đoạn Dã lập tức dở khóc dở cười, nhưng vẫn là thuận theo nàng gật đầu: "Tốt, đều nghe lão bà, ngày mai ta cam đoan vừa tan ca là ngươi có thể thấy ta ngay, được không?"
Lạc Thanh Diên cuối cùng cũng vui vẻ, cười gật gật đầu, nói câu tạm biệt, quay người liền đi theo lão thái thái.
Còn Đoạn Dã thấy Đoạn Kiến Thành chậm chạp không xuống tới, nghĩ ngợi, cũng vội lên lầu.
Đoạn Dã đẩy cửa phòng ra, lại chỉ thấy một ông lão mặt mày đầy vẻ suy sụp.
Đoạn Kiến Thành trong lòng Đoạn Dã từ trước đến nay là uy phong lẫm liệt, không gì làm không được, hắn chưa từng thấy qua gia gia như thế này, không khỏi hơi xúc động: "Gia gia..."
Đoạn Kiến Thành: "Nãi nãi ngươi về nhà rồi sao?"
Đoạn Dã gật đầu: "Đã sớm về rồi."
Đoạn Kiến Thành: "Ngày mai cũng đặt cho ta một vé về nhà đi."
Đoạn Dã: "Nhưng gia gia ngài mới về, không ở Kinh Đô đợi thêm mấy ngày sao?"
Đoạn Kiến Thành lắc đầu: "Năm đó không chọn Kinh Đô định cư là đúng, gia gia vẫn là về thôi."
"Về phần hôn sự của ngươi và Thanh Diên, đợi sang năm, ta và nãi nãi con chọn ngày tháng tốt, mau chóng tổ chức hôn lễ."
"Hai cậu của Thanh Diên, các ngươi cứ thả tay đi điều tra, đừng làm oan người vô tội, nhưng nếu bọn họ thật sự có tội, cũng không thể nể tình Lạc gia, ngươi hiểu ý của gia gia không?"
Đoạn Dã gật đầu: "Ta hiểu."
Đoạn Kiến Thành run rẩy đứng lên, không biết vì sao, chân run hơi mạnh.
Đoạn Dã giật mình, vội vàng đỡ người: "Gia gia!"
Đoạn Kiến Thành lại chỉ cười vỗ vỗ tay Đoạn Dã: "Gia gia già rồi, xương cốt không được cứng cáp nữa."
Đoạn Dã có chút lo lắng: "Gia gia, con đưa ngài đến bệnh viện kiểm tra một chút."
Đoạn Kiến Thành lại hoàn toàn không có ý này: "Làm gì tốn kém thế, gia gia tự biết cơ thể mình, hôm nay muộn rồi, về nhà thôi."
Đoạn Dã còn muốn nói gì đó, nhưng Đoạn Kiến Thành tỏ vẻ không cho cự tuyệt, chặn hết lời của hắn, chỉ có thể đáp ứng: "Vâng."
Đoạn Kiến Thành được Đoạn Dã vịn ra khỏi nhà hàng.
Bữa cơm này, hai ông bà đều ăn với vẻ nặng nề khác thường.
Đoạn Kiến Thành thừa nhận lời Trương Thục Phân nói không sai, ân oán đời trước nên kết thúc ở đời trước, bây giờ là thời thái bình thịnh thế, lớp người trẻ cũng nên sống cho mình một phen.
Đoạn Dã lái xe chở Đoạn Kiến Thành về nhà, bình thường Đoạn Kiến Thành rất thích líu lo không ngớt, nhưng lúc này, Đoạn Kiến Thành một đường đều không nói gì, cho dù Đoạn Dã nói đùa, Đoạn Kiến Thành cũng chẳng buồn đáp, cứ nhắm mắt dưỡng thần.
Đoạn Dã rối bời không giải được, rốt cuộc nãi nãi của Lạc gia đã nói gì với gia gia?
Mà không chỉ Đoạn Kiến Thành như thế, Lạc Thanh Diên tự mình lái xe đưa nãi nãi về nhà, Trương Thục Phân trên đường đi cũng đều nhắm mắt dưỡng thần, không hề có phản ứng gì với Lạc Thanh Diên.
Lạc Thanh Diên từ phía sau xem trong gương chiếu hậu nhìn thoáng qua lão thái thái, suy nghĩ một chút, vẫn là mở miệng lần nữa: "Nãi nãi, có cần gì giúp không ạ?"
Lạc Thanh Diên cho là lần này lão thái thái vẫn sẽ không nói, ai ngờ, lão thái thái đột nhiên mở mắt ra, nói một câu: "Hôn lễ của các ngươi vẫn là nên sớm thu xếp đi, sang năm tìm thời gian, càng nhanh càng tốt."
Lạc Thanh Diên không hiểu: "Sao phải gấp vậy?"
Lão thái thái: "Để tránh đêm dài lắm mộng, vẫn là mau sớm tốt."
"Chứng nhận kết hôn cũng lâu như vậy rồi, hôn lễ cứ chậm chạp kéo dài không phải là một chuyện hay."
Trong lòng Lạc Thanh Diên cũng có ý nghĩ này, bây giờ có người nói ra đúng là mong còn chẳng được.
"Được ạ."
"Nãi nãi, ngày mai con đưa ngài đi bệnh viện khám lại đi."
Lão thái thái trong lòng căng thẳng, nhưng nhìn sắc mặt Lạc Thanh Diên như thường, lại bình tĩnh lại.
"Không cần, nãi nãi tháng trước mới đi khám lại rồi, thuốc một đống vẫn chưa uống hết, bác sĩ nói uống xong rồi hãy đi khám lại, một thời gian nữa hãy nói."
"Thế nhưng..."
Lão thái thái: "Đừng nhưng nhị gì, cơ thể mình nãi nãi mình còn không biết sao?"
"Ngược lại là con, dạo này cứ đi với Thẩm gia tiểu thư chọn áo cưới, con cũng tự xem cho mình một cái đi."
—— Lạc Thanh Diên đồng ý, xe chậm rãi lái về Lạc gia đại trạch.
Lạc Thanh Diên tự tay dìu lão thái thái, đưa người về sân của bà.
Tuyết Di vừa muốn trở về phòng, Lạc Thanh Diên liền gọi bà lại.
"Tuyết Di, dì qua đây một chút."
Tuyết Di nhanh chân bước đến: "Sao vậy? Tiểu thư..."
Lạc Thanh Diên nhíu mày: "Dạo này sức khỏe nãi nãi thế nào?"
Những lời lão thái thái nói, không hiểu sao làm nàng có chút hoảng.
Tuyết Di: "Cũng ăn ngon ngủ kỹ, chỉ là đơn thuốc bác sĩ kê vẫn chưa uống hết, lão thái thái không thích uống thuốc, luôn tìm cách trốn tránh."
"Mấy ngày trước con còn định bảo lão thái thái đi bệnh viện khám lại, lão thái thái cũng từ chối, hôm qua tiên sinh và phu nhân cũng tới thăm, nhưng lão thái thái không vui, ngồi không bao lâu liền đuổi về hết."
Lạc Thanh Diên gật gật đầu, Tuyết Di theo nãi nãi nhiều năm, nghe Tuyết Di nói vậy, nàng cũng yên tâm hơn không ít.
"Làm phiền Tuyết Di trông nom nãi nãi nhiều hơn, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho con ngay."
"Còn về việc không thích uống thuốc, nãi nãi trước nay vẫn không thích, đành phiền dì để tâm nhiều hơn."
Tuyết Di vui vẻ cười: "Cô cứ yên tâm đi, lão thái thái dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng bà vẫn rất nhớ tiểu thư, cô thường đến, lão thái thái cũng sẽ vui."
Lạc Thanh Diên cười đáp lại: "Con vừa rảnh liền sẽ sang thăm nãi nãi."
Hai người nói chuyện đôi câu, rồi ai nấy rời đi.
Tuyết Di vừa vào phòng của lão thái thái, lão thái thái liền hỏi: "Nói chuyện gì với nha đầu Thanh Diên vậy?"
"Tiểu thư hỏi tình trạng của ngài, tôi nói thật, tiểu thư còn dặn tôi trông ngài uống thuốc nữa."
Vừa nói, Tuyết Di vừa nghiêng ly nước ấm, còn lấy ra một đống thuốc đủ màu.
Trương Thục Phân vừa nhìn thấy mấy thứ thuốc kia là cảm thấy đau đầu, trước kia chắc chắn sẽ bày đủ trò không chịu uống, Tuyết Di phải hao tâm tổn sức mãi mới chịu uống một chút.
Nhưng hôm nay, lão thái thái nhìn đống thuốc kia, nhắm mắt lại: "Ai, đưa đây đi."
Thế là, Tuyết Di liền thấy hôm nay lần đầu tiên, lão thái thái uống hết tất cả số thuốc kia.
Lúc đầu bà đã chuẩn bị tinh thần phải tốn nhiều công sức lắm rồi.
Càng nghĩ...
Tuyết Di quy việc lần này khác thường cho Lạc Thanh Diên, dù sao hôm nay Lạc Thanh Diên có tới thăm lão thái thái.
Uống thuốc xong, lão thái thái nhìn Tuyết Di, nói: "Thanh Diên và Đoạn Dã sang năm muốn tổ chức hôn lễ, ta hi vọng cuộc hôn lễ này đều được bình an, thuận lợi tiến hành."
Tuyết Di dù sao cũng là người đã theo lão thái thái nhiều năm, nghe lời này, xem vẻ mặt này, liền biết lão thái thái đang ám chỉ mình cái gì.
Thế là, Tuyết Di gật đầu: "Ngài cứ yên tâm, đối với tiểu thư, nên nói cái gì, không nên nói cái gì, tôi đều hiểu."
"Chỉ là lão thái thái, ngài cũng nên nghe lời tiểu thư một lần, đi bệnh viện khám lại..."
Trương Thục Phân theo bản năng muốn từ chối, nhưng không hiểu sao lại nghĩ tới điều gì, không khỏi bật cười: "Thôi, ngươi đặt hẹn cho ta với bác sĩ, sáng mai đi qua vậy."
Tuyết Di lập tức cao hứng: "Vâng! Tôi đặt hẹn cho ngài ngay."
Đêm, bình tĩnh không một gợn sóng, như thể mọi người đều đang sống cuộc sống theo quỹ đạo vốn có.
Sáng sớm hôm sau.
Trương Thục Phân đúng giờ làm xong kiểm tra tại phòng làm việc của bác sĩ chờ đợi, còn Tuyết Di và lái xe chờ ở bên ngoài.
Trương Thục Phân: "Bác sĩ Lê, ông cũng đã khám cho tôi nhiều năm như vậy rồi, cứ nói thẳng đi, không cần giấu diếm."
"Người đến tuổi này rồi, không còn gì không thể chấp nhận được."
Bác sĩ Lê nhìn ánh mắt lão thái thái có thêm một tia đồng cảm: "Lão thái thái, tôi cũng không giấu giếm gì, bệnh Alzheimer của bà, tình trạng đúng là ngày càng nghiêm trọng, thứ lỗi cho tôi hỏi một câu, gần đây bà có thường xuyên xuất hiện ảo giác không?"
Lão thái thái ngẩn người, sau đó nhớ tới dạo gần đây mình thường xuyên mất ngủ, còn... hay thấy mình và các bạn học thời trẻ, còn cả anh ấy lúc còn trẻ...
Lão thái thái thản nhiên nói: "Đúng là vậy."
Bác sĩ: "Khả năng nhận thức của não bà cũng giảm sút, nguy hiểm nhất là, từng cơ quan trên cơ thể bà đang dần..."
Bác sĩ chưa nói xong, lão thái thái còn có gì không hiểu nữa.
Chính là dần dần suy yếu, đi về cõi chết.
Bác sĩ lại dặn dò rất nhiều điều cần chú ý, Trương Thục Phân cũng lười nghe, chỉ hỏi một câu: "Ngươi cứ nói thật cho ta biết đi, ta còn có thể sống bao lâu?"
"Nhiều thì một năm, ít thì mấy tháng."
Trương Thục Phân: "Lê bác sĩ, ta hi vọng chuyện chúng ta nói hôm nay, có thể giữ bí mật."
"Lão thái thái, tình huống này, hẳn là nên báo cho người nhà ngài biết chứ..."
"Ta là bệnh nhân, xin ngươi tôn trọng sự riêng tư của bệnh nhân hơn đi."
Nếu nàng xảy ra chuyện, hôn lễ của Lạc Thanh Diên và Đoạn Dã biết phải làm sao? Không có nàng ở Lạc gia trấn giữ, nếu cháu gái bị uất ức, phải làm sao đây?
Có nàng ở đây, mặc kệ là Đoàn gia hay Lạc gia, mặc kệ ai không hài lòng, đều phải nuốt lời vào trong.
Như vậy cũng tốt.
Từ bệnh viện ra, Tuyết di hỏi: "Lão thái thái, bác sĩ nói gì rồi?"
Trương Thục Phân: "Lời nhàm tai, còn có thể nói gì? Đi thôi."
Thấy lão thái thái vẻ không muốn nói nhiều, Tuyết di đành im miệng, bảo lái xe lái xe về.
Năm giờ chiều.
Trình Tuế Tuế chặn Lạc Thanh Diên định đi: "Lạc tổng, Nam Tinh tiểu thư tới."
Lạc Thanh Diên nhíu mày: "Khách quý hiếm thấy, mời vào."
Trình Tuế Tuế lên tiếng, dẫn Nam Tinh vào.
Lạc Thanh Diên bưng hai ly cà phê đi tới, một ly đặt đối diện ghế sofa mình đang ngồi: "Ngồi đi, vừa pha đó, nếm thử."
Nam Tinh chậm rãi bước tới, cuối cùng chậm rãi ngồi xuống.
Lạc Thanh Diên: "Sức khỏe hồi phục thế nào rồi? Có cần gì giúp đỡ không?"
Nam Tinh lắc đầu, lễ phép mỉm cười: "Không cần, thế này là tốt lắm rồi, đã có thể nhận chút công việc không tốn sức."
Lạc Thanh Diên: "Cảnh đánh đấm thì để diễn viên đóng thế, cô dưỡng thương cho tốt, đoàn làm phim thiếu gì cứ nói với người đại diện của cô."
Nói được nửa chừng, Lạc Thanh Diên đột nhiên dừng lại, trên khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của nàng lộ ra một vòng ý vị thâm trường: "Nam Tinh cô hôm nay tới, là vì chuyện gì?"
Nam Tinh lúc này mới hơi khẩn trương cười cười, chỉ là nụ cười kia trông thế nào có hơi gượng gạo.
"Tôi đến nói chuyện làm ăn với cô."
Câu nói này, ngược lại khơi gợi hứng thú của Lạc Thanh Diên.
Trình Tuế Tuế ở bên cạnh cũng hơi ngạc nhiên, cô không rõ, Nam Tinh có tư cách gì đến nói chuyện làm ăn với Lạc tổng?
Hiện tại tất cả của Nam Tinh, chẳng phải đều nhờ Lạc tổng sao?
Lạc Thanh Diên: "Nói xem, làm ăn gì?"
"Mỗi bộ phim chia lợi nhuận, tôi chỉ cần hai phần, còn lại đều thuộc về cô."
Lạc Thanh Diên: "Ồ? Vì sao?"
"Tôi nhớ không nhầm, hợp đồng đưa cho cô, là chia đôi, cô không thích? Hay là cô cảm thấy, đây là bố thí?"
Nam Tinh không trả lời thẳng, chỉ nói: "Lạc tổng, cô là lão bản của tôi, đã là lão bản, tôi không nên giống những người khác, đúng không?"
Trình Tuế Tuế cảm thấy người này thật thú vị, người trong giới giải trí ai mà chẳng có chút bối cảnh? Được chia đôi đã là ưu đãi lớn nhất thế giới này rồi, người ngoài cầu còn không được, cô ta lại từ chối?
Trình Tuế Tuế hiểu rõ Lạc Thanh Diên.
Tuy nói Nam Tinh có cái quan hệ với Đoạn Dã đó, nhưng là...
Quả nhiên, một giây sau.
Lạc Thanh Diên gật đầu: "Được, hai phần thì hai phần, cô ngại kiếm được nhiều, còn ta thì chưa bao giờ chê nhiều tiền."
Lạc Thanh Diên: "Tuế Tuế, đi soạn lại hợp đồng, ngoài ra, thời hạn hợp đồng mười năm, đổi thành năm năm."
Trình Tuế Tuế vâng lời, lập tức đi ra.
Nam Tinh có chút kinh ngạc nhìn nàng: "Năm năm?"
Phải biết, mặc kệ công ty nào, chính thức ký kết với một nghệ sĩ, đều là mười năm trở lên...
Năm năm có thể nói là ưu đãi trong ưu đãi.
"Ta biết cô không định ở mãi dưới trướng ta." Lạc Thanh Diên thản nhiên mở miệng.
Nam Tinh trầm mặc, nàng cứ tưởng Lạc Thanh Diên không nhìn ra, lại quên mất, người có thể ngồi ở vị trí chủ tịch tập đoàn Hằng Luân, sao có thể là người bình thường?
Người ở trên nhìn những con gà mới vào xã hội này, chẳng phải nhìn thấu cả sao?
Lạc Thanh Diên: "Nam Tinh, ta biết cô kiêu ngạo, nhưng ta làm việc cũng có nguyên tắc riêng, ta đúng là vì Đoạn Dã mà ưu ái cho cô tài nguyên, nhưng nếu cô không có bản lĩnh này, thật ra ta cũng sẽ không muốn."
Nam Tinh ngẩng đầu, trong mắt có vài phần kinh ngạc.
"Năm năm, là thời gian ta cho cô vùng vẫy trong giới giải trí, năm năm sau, dù cô muốn đi hay muốn ở lại, ta đều tôn trọng sự lựa chọn của cô."
Trình Tuế Tuế rất nhanh cầm hợp đồng đến.
Hợp đồng cứ như vậy đặt trước mặt Nam Tinh.
"Nếu như năm năm mà cô cũng không có thành tựu gì, kỳ thực đối với ta mà nói, cũng là kịp thời dừng lỗ."
"Nam Tinh, ta là vợ của Đoạn Dã, nhưng ta cũng là một thương nhân, hơn nữa còn là người đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp giới kinh doanh."
"Bản hợp đồng này, hoàn toàn là xuất phát từ lợi ích, ta sẽ không nương tay với cô, năm năm này, cô..."
"Dám nhận không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận