Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 134: Mười tám tuổi bọn hắn (length: 7539)

Đến khi Nam Tinh cùng chủ tịch cùng đi vào, các đồng nghiệp mới bắt đầu xôn xao bàn tán không ngớt, từng người vây lấy Đoạn Thịnh hỏi hết cái này đến cái khác.
"Đoàn lão ca, ngươi biết Nam Tinh à? !"
"Đoàn lão ca, minh tinh nổi như vậy mà ngươi lại quen biết sao?"
"Đoàn lão ca, thâm tàng bất lộ ghê nha? Có mối quan hệ này sao?"
Đoạn Thịnh cười tít mắt: "Cái này, ba mẹ Nam Tinh ấy à, cùng nhà ta ở chung một khu, đều là hàng xóm cũ mấy chục năm rồi..."
Các đồng nghiệp kinh ngạc không thôi.
"Đoàn lão ca, anh được thơm lây lớn rồi đó."
"Đoạn sư phụ, có thể giúp tôi xin một chữ ký của đại minh tinh không? Tôi thật sự rất thích Nam Tinh..."
"Tôi cũng muốn! Tôi cũng muốn!"
Mọi người tranh nhau nhờ vả Đoạn Thịnh.
Đoạn Thịnh cười ha hả: "Dễ nói dễ nói, lát nữa về nhé, mọi người thống kê một chút, ai muốn chữ ký, tôi về bảo con gái lớn của tôi ký cho mọi người."
"Tốt! Tốt nha!"
Tất cả mọi người đều vui vẻ.
Nhìn vẻ mặt hớn hở của mọi người, trong lòng Đoạn Thịnh vẫn có chút tiếc nuối.
Từ nhỏ, hắn đã xem hai cô con gái nhà họ Nam như con trai của mình để chăm bẵm, ai ngờ, sau khi lớn lên thì... Tạo hóa trêu ngươi.
—— Lúc này, Nam Tinh đã đứng trên sân khấu dựng sẵn ở đại sảnh tầng một, người dẫn chương trình đang đọc diễn văn, còn trên lầu thì tầng tầng lớp lớp, toàn là người, có fan hâm mộ cũng có nhân viên.
Hôm nay đại minh tinh đến, đồng nghiệp các bộ phận đều không có tâm trạng làm việc, các lãnh đạo cũng cao hứng, quản lý lỏng lẻo đi nhiều.
Đoạn Dã bị Vương Vũ lôi ra, nhưng tầng của bọn họ quá cao, còn bị Vương Vũ kéo đến tầng ba.
Nam Tinh đang vẫy tay chào mọi người, mỗi khi nàng nhìn đến đâu, nơi đó liền vang lên tiếng kinh hô.
Vương Vũ kích động mang theo Đoạn Dã chen vào đám đông, liều mạng ghé vào lan can hét to: "Nam Tinh! Nam Tinh! Lão bà! Nhìn ta, nhìn ta! ! !"
Tiếng hét đến tê tâm liệt phế.
Đoạn Dã đau đầu.
Vương Vũ: "Đoạn Dã, ngươi nói nàng có ngẩng đầu không, có ngẩng đầu không..."
Đoạn Dã bất đắc dĩ: "Ngươi lại hét lớn chút, may ra nàng nghe thấy rồi quay lại đấy?"
Đoạn Dã nói đùa thôi, dù sao ai nấy đều náo động cả lên, tiếng la hét đều rất lớn.
Không đùa, công ty họ bị vây kín mít, bây giờ đi thang bộ cũng khó khăn, thang máy càng khỏi nói, chen không vào nổi một chút.
Còn Vương Vũ lại cảm thấy Đoạn Dã nói đúng, hùng hục ra sức vẫy tay, liều mạng gọi: "Nam Tinh! Nam Tinh! Lão bà! Nhìn ta nhìn ta với! ! !"
Giọng của Vương Vũ, còn điên cuồng hơn cả mấy đồng nghiệp nữ.
Hình như có cảm giác, Nam Tinh ngẩng đầu, lập tức, tiếng hò hét của những người bên cạnh ngừng lại, xung quanh im bặt, Đoạn Dã theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, lại thấy mình cùng Nam Tinh cách đám đông xa xôi nhìn nhau.
Mà Nam Tinh... cũng không vội quay đầu đi, mà giơ tay chào, mỉm cười.
Cả thế giới như bị nhấn nút im lặng, mọi người nín thở nhìn Nam Tinh, động tác của nàng, tựa như đang quay chậm, từng chút từng chút một, phóng đại trước mắt mọi người.
Từ đôi mắt lộng lẫy, đến chiếc cổ mảnh khảnh, rồi đến mái tóc dài xoăn sóng ngang lưng, trên tóc gắn nhiều viên trân châu nhỏ, xuống chút nữa là eo thon, cùng chiếc váy đuôi cá vẽ ra vóc dáng lồi lõm, chân váy chạm đất, những ngôi sao trên váy lấp lánh.
Tất cả mọi người không thể rời mắt, Nam Tinh quá đẹp.
Giờ phút này Đoạn Dã, cũng không nhịn được mà mỉm cười, trong lòng ít nhiều có chút cảm thán.
Nhìn Nam Tinh thuần thục thực hiện các động tác, thoải mái tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, sao tự nhiên hắn có một cảm giác, con gái nhà mình lớn rồi vậy?
Nam Tinh sớm không còn là cái cô bé ngày xưa sợ bóng đêm, khi rụng răng thì không dám cười, hay sáng sớm nào cũng chạy sang bấm chuông nhà hắn, để hắn cùng nàng đạp xe đến trường nữa rồi.
Nam Tinh giờ phút này đứng dưới vô vàn ánh đèn flash, nụ cười rạng rỡ vừa vặn, cả người lại lộng lẫy đến thế.
Khiến Đoạn Dã giật mình nhớ lại, vào giữa hè năm mười tám tuổi ấy, Nam Tinh cũng như thế này, đứng trên sân khấu của nhóm nhạc nữ, đó là lần đầu tiên Nam Tinh chính thức lên sân khấu tuyển chọn nhóm nhạc, nàng hồi hộp đến không chịu được, còn hắn thì vẫn đứng trong biển người.
Lúc đó, cả khán đài chỉ có mình hắn ôm bảng đèn của Nam Tinh cổ vũ.
Lúc ấy bốn mắt nhìn nhau, Đoạn Dã tưởng rằng, bọn họ sẽ bên nhau cả đời.
Đoạn Dã nhớ lại câu nói đang thịnh hành trên mạng: Có lẽ đây không phải là ánh trăng của ta, nhưng có một khoảnh khắc như vậy, ánh trăng đã từng chiếu xuống người ta.
Bây giờ, xung quanh có vô số bảng đèn, vô số người đang hô hào tên Nam Tinh, duy chỉ có hắn là không.
Nhưng Nam Tinh vẫn ở trong đám người, tìm được thiếu niên năm xưa ấy.
Đoạn Dã cứ thế đứng trong đám người, đứng trong trái tim nàng của năm mười tám tuổi.
Không chỉ Đoạn Dã, giờ khắc này, Nam Tinh cũng nhớ lại, vào năm mười tám tuổi, Đoạn Dã chính là sức mạnh của nàng.
Sau này, khi nàng giành được hạng nhất và được công ty ký hợp đồng, nàng rất vui, nàng ôm Đoạn Dã nhảy cẫng lên, hai người dưới trời đầy sao, cười ngốc như những kẻ ngốc.
Tối đó nàng không ngủ được, nàng kéo Đoạn Dã lên sân thượng ngắm sao.
Lúc đó những vì sao thật sự rất đẹp.
Bọn họ cùng nhau đón gió, nói về tương lai.
Nàng nói: "Đoạn Dã, tôi nói cho anh biết đợi khi nào tôi có tiền, tôi sẽ mua hết tất cả nhà trong khu này, anh thích ở căn nào thì ở căn đó!"
Đoạn Dã cười nói: "Vậy chẳng phải tôi có thể sống dựa vào tiền thuê nhà sao?"
Nam Tinh: "Anh thế mà lại không phải sống dựa vào tiền thuê nhà đâu, đây là anh sống dựa vào tôi đấy có biết không?"
"Tôi khuyên anh nha, phải đối xử tốt với tôi vào, sau này tôi sẽ trở thành đại minh tinh đấy!"
Nam Tinh vừa nhìn sao vừa cười tươi rói, Đoạn Dã thì đang nhìn nàng, ánh mắt không giấu được sự yêu thương.
"Ừm, cô Tinh Tinh nhỏ của tôi, nhất định sẽ lấp lánh, giống như những ngôi sao nhỏ trên trời ấy."
Nam Tinh: "Tôi không muốn trở thành sao, sao quá mờ nhạt không có ánh sáng, tôi muốn trở thành Mặt Trăng! Khiến tất cả mọi người ngước lên là có thể thấy tôi rực rỡ nhất!"
Đoạn Dã cười rất vui, có một câu, khi đó hắn không nói, chỉ âm thầm lẩm bẩm: Ừ, Mặt Trăng của tôi, rực rỡ nhất đấy.
Ừ, bây giờ... vẫn là Mặt Trăng, vẫn là rực rỡ nhất, nhưng không phải của hắn.
Đoạn Dã tưởng rằng đã qua rất lâu, nhưng thật ra hồi ức chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, ánh mắt Nam Tinh cũng không dừng lại trên người hắn bao lâu.
Thu ánh mắt lại trong một cái nháy mắt ấy, nước mắt Nam Tinh đã ngập trong hốc mắt, tim nàng đau lắm.
Nhưng Nam Tinh vẫn mỉm cười, tiếp lời người dẫn chương trình, phối hợp hoàn thành bài phát biểu.
Còn Vương Vũ thì kích động nắm chặt lấy cánh tay Đoạn Dã: "Trời ạ trời ạ! Ngươi thấy mặt nàng chưa! Nàng đẹp thật sự! Với lại, nàng nhìn ta, nhìn ta đó! Ta sắp phát điên rồi... Thế mà nàng lại nhìn ta thật! ! ! Vợ ta nhìn ta kìa!"
"Ngươi nói quét hết các tầng lầu có quét đến bộ công trình của chúng ta không? Có nên tặng hoa luôn bây giờ không? Ta thật là căng thẳng thật là căng thẳng..."
Đoạn Dã cũng không biết quá trình được sắp xếp thế nào, nhưng hắn không hiểu sao lại có một cảm giác.
"Sẽ đến, cứ chờ ở văn phòng thôi."
"Nàng sẽ đến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận