Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 341: Hôn lễ đêm trước 1 (length: 8270)

Lâm Phong cùng Đoạn Dã liếc nhau một cái, mặc dù cách màn hình, nhưng không biết vì sao, luôn cảm thấy có chút không hiểu xấu hổ.
Lâm Phong trước tiên mở miệng: "Được rồi, không tán gẫu nữa, đừng quên đêm mai tới đón chúng ta a."
"Được."
Đơn giản mấy câu nói xong, Đoạn Dã liền dẫn đầu cúp điện thoại.
Đoạn Dã nhìn chằm chằm điện thoại có chút xuất thần, chính hắn cũng không nghĩ tới, rõ ràng đều là nữ sinh, hắn thế mà còn không hiểu ăn dấm? Không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Trong phòng đã có hương vị tân hôn, tại đầu giường của bọn họ cái kia, trưng bày một tấm ảnh cưới lớn, kia là dáng vẻ mà Lạc Thanh Diên của hắn đều rất thích, chỉ xuyên thấu qua ảnh cưới, liền có thể nhìn thấy ân ái trong mắt nhau.
Lúc trước chụp, thợ chụp ảnh liền nói: "Tiên sinh cùng phu nhân nhìn rất ân ái."
Lúc đó, Đoạn Dã nhớ rất rõ, Lạc Thanh Diên cười trả lời: "Chúng ta không chỉ nhìn ân ái, trên thực tế cũng rất ân ái."
Đoạn Dã tim đều bị nụ cười rạng rỡ kia của Lạc Thanh Diên làm cho nóng rực.
Bất quá thời gian một năm thôi, sinh hoạt của Đoạn Dã đã phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Quá khứ đủ loại, dường như đã biến thành chuyện xưa xa xôi.
Ngay khi Đoạn Dã đang nhìn ảnh cưới thì, dì Dương đi lên, cửa bị gõ vang.
Đoạn Dã thu hồi suy nghĩ, đi tới mở cửa, sau đó liền thấy Dương Lệ.
Đoạn Dã có chút kỳ quái, vào thời điểm này, Dương Lệ sao lại đi lên?
Nhưng Dương Lệ cũng không để Đoạn Dã nghi hoặc lâu, mà trực tiếp mở miệng: "Tiên sinh, Diệp tiểu thư tới."
Đoạn Dã nhất thời còn chưa kịp phản ứng: "Diệp tiểu thư nào?"
Đoạn Dã vừa hỏi ra lời mới phát hiện biểu lộ của Dương Lệ có chút phức tạp, một bộ muốn nói lại thôi, Đoạn Dã lập tức liền hiểu: "Ta đã biết, người ở đâu?"
Dương Lệ: "Ta dẫn Diệp tiểu thư đến hậu hoa viên."
Dương Lệ không dám để Diệp Noãn vào cửa, dù sao trong nhà ngoại trừ Đoạn Dã còn có rất nhiều khách và người hầu, chỗ chết người nhất chính là, trong nhà vô số giám sát, nàng cũng không muốn vào đêm trước hôn lễ mà để đại tiểu thư không vui.
Dương Lệ tin tưởng, Đoạn tiên sinh nhất định sẽ có chừng mực, cho nên vẫn tự mình đến thông báo.
"Tiên sinh, Diệp tiểu thư nói, nàng lần này tới là có chính sự."
Đoạn Dã vốn là muốn để cho lão mụ mình đi đem người mang đi, mình không ra mặt, ai ngờ… "Nàng nói nàng gửi cho ngài rất nhiều tin, đáng tiếc ngài vẫn luôn kéo đen nàng, nàng bất đắc dĩ mới tìm tới nơi này."
Dương Lệ kể lại từng chữ lời của Diệp Noãn nói.
Nghĩ đến Giang gia, Đoạn Dã vẫn muốn thu chân trở lại: "Ta biết rồi, ngươi xuống trước đi, chút nữa mang ít nước trà đến đình."
Dương Lệ đáp ứng, rồi lui xuống.
Đoạn Dã tùy tiện khoác áo rồi xuống lầu.
Hậu hoa viên, trong lương đình.
Diệp Noãn yên lặng ngồi ở đó, thân thể của nàng vẫn gầy yếu như cũ, khác biệt duy nhất chính là, hôm nay nàng trang điểm nhẹ, để sắc mặt trông đã khá hơn nhiều.
Đoạn Dã rất nhanh theo gió đêm bước nhanh tới, Diệp Noãn theo bản năng đứng lên, trong mắt có vẻ co quắp mà trước kia chưa từng có.
Đoạn Dã xem như không thấy, nhân tiện ngồi xuống bên cạnh Diệp Noãn: "Ngồi đi."
Diệp Noãn vốn dĩ bình tĩnh, khi nhìn thấy Đoạn Dã giờ khắc này thì trở nên sôi trào như nước sôi.
Đoạn Dã vào thẳng chủ đề: "Nói đi, tới tìm ta làm gì?"
Diệp Noãn cúi đầu xuống, thu lại ngàn vạn cảm xúc trong mắt, nàng hít sâu một hơi, vừa định nói, Dương Lệ đã tới: "Tiên sinh, nước trà đến."
Đoạn Dã ứng tiếng, Dương Lệ liền tự mình rót trà nóng cho hai người, sau đó lui xuống, nhưng không đi xa, vẫn ở ngoài đình gần đó chờ đợi.
Ánh mắt Diệp Noãn có chút xa xăm, bọn họ dường như đã rất lâu rồi không có đối mặt ngồi xuống nói chuyện tử tế như vậy.
Đoạn Dã cũng không thúc giục nàng, chỉ cần Diệp Noãn còn ở trạng thái có thể giao tiếp, hắn không đến mức hà khắc với nàng.
Diệp Noãn run run tay bưng chén trà nóng lên uống hai ngụm, đợi dòng suy nghĩ của mình ổn định, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Bên cạnh ta thực ra luôn có người, từ lúc ta nhập viện điều trị đến giờ."
Tay Đoạn Dã đang uống trà dừng lại một chút.
Diệp Noãn tiếp tục: "Có mấy nhóm người ta không biết, nhưng trong đó có một nhóm, là ngươi biết đó."
Đoạn Dã trầm mặc.
Đúng, hắn biết.
Lạc Thanh Diên lúc đó đã nói với hắn rồi.
Diệp Noãn cười thảm một tiếng, rõ ràng đã trang điểm đẹp, nhưng sắc mặt lại có chút trắng bệch.
Nàng nói: "Ngươi không cần phải đề phòng ta như vậy, có cần thiết không?"
Đoạn Dã không nói gì.
Tình huống lúc đó, đã náo loạn đến mức muốn tự sát, không đề phòng thì phải làm sao?
Diệp Noãn dường như đoán được Đoạn Dã không trả lời, nên tiếp tục mở miệng: "Giang Cảnh Xuyên, ở chỗ ta."
Đoạn Dã bỗng nhiên đứng lên, vừa quay người lại, Diệp Noãn đã nói: "Nhưng hiện tại đã đi rồi."
Đoạn Dã bỗng quay đầu, ánh mắt sắc như chim ưng nhìn nàng: "Tại sao giờ mới nói?"
Diệp Noãn: "Ta luôn bị giám sát, làm sao mà nói?"
Đoạn Dã bình tĩnh lại, ngồi trở lại, lúc này, hắn đã hơi nhức đầu.
Diệp Noãn: "Ta tới là để nói cho ngươi, Giang Cảnh Xuyên vẫn luôn tìm cách phá hỏng hôn lễ của ngươi, hắn không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, hắn nhất định sẽ xuất hiện trong hôn lễ của ngươi, còn ta, là quân cờ của hắn."
"Nói thật, Đoạn Dã, những tranh chấp của mấy thế gia các ngươi ta thực sự không muốn tham gia nữa, ta... có chút mệt mỏi."
"Ban đầu là do chính ta quá cực đoan, quá không biết lượng sức, hiện tại ta chỉ muốn học xong, rồi đi làm, sống những ngày bình thường, ngày ngày lo lắng đề phòng ta đã quá đủ."
Đoạn Dã trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới thở dài một hơi.
"Diệp Noãn, ta cũng hy vọng ngươi có thể sống cuộc sống của mình, nhưng khi đó...."
Đoạn Dã lại ngừng lại, hiện tại người đã mất, còn nói chuyện lúc trước làm gì nữa?
Thôi vậy.
"Diệp Noãn, vụ án của Giang gia kết thúc, ngươi sẽ được yên ổn."
Diệp Noãn: "Nhưng bọn họ dùng người nhà uy hiếp ta, muốn ta xuất hiện trong hôn lễ của các ngươi, phá hoại hôn lễ được vạn người chú ý này…"
"Học trưởng, mau cứu Tiểu Thiên đi."
"Chỉ cần Tiểu Thiên an toàn, ta cũng không còn gì lo lắng."
"Sau khi việc học kết thúc, ta sẽ rời Kinh Đô, rồi chúng ta cũng không gặp lại, nhưng Tiểu Thiên là em trai duy nhất của ta, ta không thể không nghĩ cho nó."
Người của nàng đã ở trong vũng bùn, đã nát như vậy, tương lai của nàng không thấy hi vọng nữa, nhưng em trai của nàng thì không.
Trong mắt Diệp Noãn tràn đầy sự cầu xin, còn chất chứa cả thống khổ.
"Ta biết nhà họ Đoàn rất lợi hại, người duy nhất ta có thể nhờ cậy chỉ có ngươi."
Đoạn Dã bật cười.
"Diệp Noãn, ta nguyện ý giúp chút sức mọn, dù sao Tiểu Thiên cũng là người ta nhìn lớn lên, nhưng chuyện liên quan đến sự an toàn của Tiểu Thiên, người ngươi thực sự nên tìm là cục cảnh sát, ngươi nên tin tưởng vào lực lượng công an, chứ không phải nhờ một người bình thường như ta."
Nói xong, Đoạn Dã đứng dậy.
"Chuyện này ta sẽ chuyển cho đội trưởng Dương, anh ấy sẽ sớm tìm đến ngươi."
Trước khi đi, Diệp Noãn vẫn lấy ra một phong bao đỏ, đó là số tiền cô tích cóp được từ công việc làm thêm rất lâu, đặt trước mặt Đoạn Dã.
"Trước kia chưa từng nghĩ, trong hôn lễ của ngươi, ta sẽ là người ngoài cuộc kia."
"Học trưởng, bỏ lỡ thật sự đáng tiếc, ta thật sự không có cảm giác an toàn, mới hết lần này đến lần khác tìm đường chết, nhưng ta thực sự không phải là không yêu ngươi, tình yêu của ta không kém Nam Tinh và Lạc Thanh Diên một nửa phân."
"Ta chỉ là… vẫn chưa học được cách yêu một người."
"Bây giờ ta học được rồi, bên cạnh lại không còn ai."
"Thật xin lỗi."
"Còn nữa... Tân hôn hạnh phúc."
Nói xong, Diệp Noãn không nán lại, quấn chặt áo khoác rồi quay người rời đi.
Lần này, còn dứt khoát hơn bất kỳ lần nào trước đây…
Bạn cần đăng nhập để bình luận