Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 08: Không có tiền đồ, nhưng rất thoải mái (length: 8860)

Mảnh mặt vỡ nát của Đoạn Dã liền bị bàn tay của mẹ hắn đẩy tới.
Cứ như vậy, ba người ngươi một lời ta một câu liền quyết định hướng đi của Đoạn Dã.
Sau bữa ăn, trên bàn còn bày biện rất nhiều thức ăn chưa động đũa, đều được Lạc Thanh Diên giúp mẹ già đóng gói toàn bộ mang đi.
Ra khỏi tiệm cơm, Lạc Thanh Diên nói: "Cha mẹ, ta đưa hai người trở về đi."
Đoạn Thịnh ngăn lại: "Hôm nay hai đứa vừa lĩnh chứng, cha mẹ sẽ không quấy rầy hai đứa, cha mẹ tự bắt xe trở về."
Đoạn Dã có chút tích cực: "Hay là con đến bắt xe cho hai người..."
Đinh Nhất Phân kéo Đoạn Thịnh liền đi nhanh lên: "Không cần không cần, hai vợ chồng trẻ mau về đi."
Rất nhanh, Đinh Nhất Phân cùng Đoạn Thịnh liền biến mất trong tầm mắt của bọn họ.
Đoạn Dã phản xạ có điều kiện định đuổi theo, lại bị Lạc Thanh Diên kéo cánh tay lại: "Đi đâu vậy? Tiểu lão công của ta?"
Đoạn Dã có chút xù lông: "Ngươi đừng cho là chúng ta kết hôn rồi là ngươi muốn làm gì thì làm nhé! Ngươi..."
Đoạn Dã trong nháy mắt ngây dại, bởi vì Lạc Thanh Diên kiễng chân hôn lên môi của hắn, lập tức rất nhanh lui lại.
Trong đôi mắt đẹp của Lạc Thanh Diên tràn đầy ý cười: "Ta~" nàng còn cố ý kéo dài giọng, sau đó nháy mắt nhìn Đoạn Dã: "Ta làm sao?"
Mí mắt Đoạn Dã không cầm được run run: "Ngươi..."
"Mua!" Lạc Thanh Diên lại một cái hôn vào má Đoạn Dã.
Mặt Đoạn Dã trực tiếp đỏ bừng, tim cũng ngứa ngáy.
Lạc Thanh Diên hỏi hắn: "Còn vấn đề gì nữa không?"
Đoạn Dã nào còn dám có vấn đề gì nữa? Đây là ở trước cửa tiệm cơm, người đến người đi có thể đều nhìn thấy đấy.
Mặt dày như Đoạn Dã cũng không thể nói gì được, Lạc Thanh Diên từ sau khi lĩnh chứng với hắn liền càng thêm không kiêng kỵ.
Đoạn Dã chỉ có thể đỏ mặt nghẹn lời lắc đầu.
Sợ hắn nói thêm một chữ, Lạc Thanh Diên lại sẽ lao tới hôn hắn.
Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, Lạc Thanh Diên thích thú nhìn hắn, khi Đoạn Dã còn chưa hiểu chuyện gì thì nàng lại bá đạo ôm lấy cổ hắn, hung hăng hôn lên môi hắn một cái.
Đoạn Dã thật sự nóng nảy, vội vàng nhảy xa ba trượng, che miệng, mắt trợn tròn như chuông đồng: "Sao ngươi cứ lặp đi lặp lại thế? ! Như vậy là được một tấc lại muốn tiến một thước đấy hả?"
Lạc Thanh Diên cười tùy ý, gió đêm thổi mái tóc dài sau lưng nàng có chút rối, son môi vừa mới tô cũng bị lem đi một chút, ngược lại môi của Đoạn Dã thì đậm màu hơn.
Nàng nói: "Cao hứng, nên muốn hôn ngươi."
Nói xong, trong mắt Lạc Thanh Diên càng thêm mấy phần dịu dàng.
Đoạn Dã lại không nhịn được mà tim đập nhanh một lần.
Sao hắn cứ bị nàng trêu chọc mãi vậy?
Rõ ràng là không tình nguyện mà.
Nhưng không chịu nổi thân thể thực sự quá thành thật.
Mới nếm thử tư vị tình dục, hắn, một người đàn ông huyết khí phương cương...
Làm sao có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của tỷ tỷ chứ?
Lạc Thanh Diên chủ động tiến lên giữ chặt Đoạn Dã đang khó chịu, kéo hắn đi về phía bãi đậu xe tầng hầm: "Ngươi là chồng của Lạc Thanh Diên ta, sau này phải làm quen với sự thân mật này."
Đoạn Dã khó chịu nói: "Nghe giống như ta bị ngươi bao nuôi ấy."
Lạc Thanh Diên nghe vậy, bước chân cũng không dừng lại: "Nếu ngươi muốn, ta cũng không ngại."
Đoạn Dã rất có cốt khí: "Bản thiếu gia đây đắt lắm đấy!"
Lạc Thanh Diên: "Bao nhiêu?"
Đoạn Dã hừ lạnh: "Một tháng một trăm vạn!"
Hắn có thể sư tử ngoạm đấy!
Ai bảo nữ nhân này phách lối như vậy?
Lạc Thanh Diên rất muốn cười, rất muốn nói cho Đoạn Dã biết, chút tiền đó không tính là gì, nhưng không biết tại sao, nàng chính là không muốn cho Đoạn Dã biết thân phận thật của mình.
Nàng muốn... Chậm rãi chơi với Đoạn Dã.
Nếu không thì cuộc sống quá tẻ nhạt rồi?
Thế là, những lời định nói ra cũng sửa lại: "Một trăm vạn không có, chỉ có mỗi ta thôi, ngươi muốn làm sao thì làm."
Khóe miệng Đoạn Dã giật giật: "Trong hợp đồng kia có một ngàn vạn tiền tiết kiệm, chẳng phải ngươi bảo cho là cho sao? Còn thiếu một trăm vạn này?"
Đây chính là một ngàn vạn đấy! Đoạn Dã hắn cả đời cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
Lạc Thanh Diên rất nhanh đã tìm được lý do: "Một ngàn vạn đó là toàn bộ tài sản của ta, là ba mẹ ta cho, với cả tự ta kiếm được một chút."
Đoạn Dã ngẩn người: "Vậy chẳng phải ngươi đang đùa giỡn ta đấy à?"
Ai lại đem ngàn vạn tài sản giao cho một người xa lạ quen biết qua tình một đêm chứ?
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi đến chiếc BMW của Lạc Thanh Diên.
Đoạn Dã nhìn chiếc BMW có giá trị không nhỏ kia, vẫn cảm thấy gia sản của Lạc Thanh Diên chắc chắn không chỉ một ngàn vạn.
Lạc Thanh Diên chỉ vào túi Đoạn Dã: "Chẳng phải ngươi xem số dư còn lại trong thẻ ngân hàng thì biết ngay sao?"
Lạc Thanh Diên cũng lười giải thích quá kỹ, người mà, đôi khi, phải giữ lại chút bí ẩn mới tốt.
Quá khứ của nàng, tương lai của nàng, nàng muốn Đoạn Dã chậm rãi khám phá.
Cho đến khi... Bọn họ thật sự thẳng thắn với nhau.
Đoạn Dã nghi ngờ liếc Lạc Thanh Diên một cái, mới lấy điện thoại di động trong túi ra, không xem thì thôi, vừa xem thật sự giật mình, tin nhắn hiển thị ngân hàng báo số tiền đã được chuyển vào: 10.000.000.
Đoạn Dã lập tức có một dòng khí huyết xông thẳng lên đỉnh đầu, không nhịn được trợn to mắt: "Mẹ nó! ! !"
Lạc Thanh Diên phong tình vạn chủng tựa vào cửa xe, đôi mắt cáo xinh đẹp mang theo ý cười nhìn hắn, giọng nói cũng thật mềm mại: "Lão công, sau này ta coi như không có một đồng nào đấy, anh không được bỏ rơi em đâu nha~"
Đoạn Dã nhìn số tiền trong thẻ ngân hàng, nơi nào còn quan tâm Lạc Thanh Diên nói gì, mất hết lý trí, liên tục đáp ứng: "Được được được! Sau này anh nuôi gia đình! Anh nuôi!"
Nụ cười của Lạc Thanh Diên càng thêm sâu sắc: "Đi thôi, lên xe, về nhà."
Đoạn Dã vui vẻ đếm tiền, ngồi ở ghế phụ.
Lạc Thanh Diên vừa định lái xe đi thì nhận được tin nhắn oanh tạc liên tục từ cô bạn thân Thẩm Niệm Niệm.
Trong đó có một tin nhắn thu hút nhất là tin cuối cùng: Mày thật tùy tiện kéo người ta đi kết hôn à? Mày không sợ nó đồ tiền của mày hả?
Lạc Thanh Diên cong môi, giơ ngón tay thon dài trắng nõn lên gõ nhanh: Ta chỉ sợ nó không mưu đồ thôi.
Tiền hả, nàng có thừa mà.
Lạc Thanh Diên quay đầu nhìn thoáng qua Đoạn Dã đang cười ngây ngô ở ghế phụ.
Tên ngốc này vui vẻ ra mặt như vậy, nàng còn sợ gì chứ?
Lạc Thanh Diên cất điện thoại di động, một chân ga lái xe nghênh ngang rời đi.
Ở phía màn hình đối diện, Thẩm Niệm Niệm nhìn WeChat của Lạc Thanh Diên, trong nháy mắt liền bật dậy khỏi giường: "Lạc đại tiểu thư, không hổ là mày!"
Thẩm Niệm Niệm lầm bầm: "Chuyện này mà để anh trai mày biết, không biết là chân mày bị đánh gãy, hay là chân thằng nhóc Đoạn Dã kia bị đánh gãy nữa?"
Nói xong, Thẩm Niệm Niệm lộ rõ vẻ hóng hớt.
Đợi khi nàng giải quyết xong việc ở đây, lập tức sẽ lên máy bay tư nhân về nước xem vở kịch vui này.
Con rể Lạc gia, nào có dễ làm vậy?
Còn có cả cái người muốn kết thông gia với Lạc gia nữa, mấy người đó không ai là dễ chọc cả.
Thẩm Niệm Niệm nghĩ đến, liền giơ ngón tay cái lên với Lạc Thanh Diên: "666!"
Nàng chưa từng thấy ai dám làm như Lạc Thanh Diên!
Khi Đoạn Dã lấy lại tinh thần từ trong sự vui sướng, bọn họ đã đi tới một khu dân cư cao cấp, Thịnh Vượng Viên.
Khu vực này tuy không nằm trong trung tâm thành phố, nhưng lại gần trung tâm, giao thông xung quanh cũng thuận tiện, giá cả tối thiểu cũng là sáu con số trở lên.
Đoạn Dã trực tiếp trợn tròn mắt: "Ngươi ở đây sao?"
Lạc Thanh Diên cười: "Đúng vậy."
Đầu Đoạn Dã ong lên, chấn kinh đến nửa ngày không thốt lên được câu nào.
Thật là người so với người, tức chết người!
Lạc Thanh Diên không nói hết, mỗi một căn hộ nhỏ trong khu dân cư này đều được đứng tên của nàng hết.
Nàng quen ở căn nhà mà mình đã sinh ra nên giữ lại một căn phòng.
Còn chỗ này chỉ là dự án đầu tư tiện tay cho bớt nhàm chán của nàng thôi.
Bất quá bất động sản ở kinh đô của nàng đều đầy ắp quần áo của nàng, lại đều có người dọn dẹp thường xuyên, nàng ngược lại cũng không lo lắng gì.
Đoạn Dã nâng trán, lượng thông tin này quá lớn, hắn cần từ từ tiêu hóa.
Phải biết, đây chính là Kinh Đô tấc đất tấc vàng đấy!
Cha mẹ hắn cố gắng cả đời mới có thể mua cho hắn và anh trai mỗi người một căn nhà ở ngoại thành, hắn đã cảm thấy cha mình rất giỏi rồi!
Không ngờ, hắn mơ mơ hồ hồ cưới được một bà vợ, càng thêm trâu bò!
Chẳng lẽ lại thật sự muốn lúc nhỏ dựa vào cha mẹ, lớn lên dựa vào nàng dâu?
Đoạn Dã muốn khóc, như vậy thì quá vô dụng rồi!
Nhưng mà cũng thật sảng khoái đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận