Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 414: Đoạn Dã ý thức được không đối (length: 8120)

Mà lúc này, Đoạn Dã vừa mang theo Đoàn Lạc cùng Đoàn Sâm tại Lạc gia ăn cơm, sau đó mang theo hộp cơm và hai đứa bé lên xe.
Lái xe đang lái xe, Đoạn Dã ở phía sau trông hai đứa bé.
Đoàn Lạc thì ở trong lòng hắn, Đoàn Sâm thì là ngồi nghiêm chỉnh.
Đoàn Lạc nghiêng đầu hỏi: "Ba ba, mụ mụ bị thương rất nghiêm trọng sao?"
Đoàn Sâm cũng một mặt lo lắng nhìn Đoạn Dã.
Đoạn Dã cười xoa đầu con gái, nói: "Mụ mụ chỉ bị đau cổ chân, không cần phải phẫu thuật, bác sĩ đã bó bột chân cho mụ rồi, dưỡng một thời gian là sẽ khỏe thôi."
Đoàn Lạc mắt đỏ hoe, Đoạn Dã vừa nhìn, Đoàn Lạc liền vùi đầu nhỏ vào lồng ngực của hắn, nhỏ giọng khóc nức nở.
Đoạn Dã lập tức có chút luống cuống, hắn đâu có biết dỗ dành con nít.
Chỉ có thể vừa vỗ nhè nhẹ vào vai Đoàn Lạc, vừa kiên nhẫn hỏi han: "Sao vậy? Lạc Lạc sao lại khóc? Ba ba đang dẫn con đi gặp mụ mụ mà?"
Đoàn Sâm mắt cũng đỏ hoe nói: "Năm ngoái lúc này, mụ mụ cũng bị ốm, nằm trên giường rất lâu, ta cùng muội muội gọi thế nào cũng không tỉnh, dì Tuế Tuế nói mụ mụ mệt, cần nghỉ ngơi, nhưng mụ mụ nằm rất nhiều ngày..."
"Cậu cũng đến, mà mụ mụ vẫn không tỉnh..."
Đoạn Dã lập tức như nghẹn ở cổ họng.
Một năm trước, đó là ở Ellis.
Vì sao Trình Tuế Tuế không nói cho hắn biết?
Đoạn Dã lòng rối như tơ vò, ôm chặt Đoàn Lạc đang không ngừng thút thít, cũng trấn an xoa đầu Đoàn Sâm.
"Sẽ không sao đâu, mụ mụ nhất định sẽ không sao hết, các bé ngoan."
Đoàn Lạc khóc đến rất thương tâm, Đoạn Dã trong lòng cũng nặng trĩu.
Hắn cho rằng những gì mình biết từ Trình Tuế Tuế đã là tất cả, không ngờ vẫn còn rất nhiều chuyện hắn căn bản không hề hay biết.
Rất nhanh.
Đoạn Dã liền đưa Đoàn Lạc cùng Đoàn Sâm đến bệnh viện.
Lạc Thanh Diên cũng vừa mới đặt công việc xuống, thấy bọn hắn, mắt lập tức sáng lên, dang hai tay ra: "Lạc Lạc, Sâm Sâm..."
Đoàn Lạc và Đoàn Sâm chạy đến, cả hai đều mũi đỏ hoe, xem ra vừa mới khóc xong.
Việc này làm Lạc Thanh Diên đau lòng vô cùng: "Sao thế này? Các bé có phải vừa khóc không?"
Đoạn Dã đi tới, bế Đoàn Lạc và Đoàn Sâm lên giường, hai đứa bé một trái một phải dụi vào ngực Lạc Thanh Diên khóc thút thít.
Lạc Thanh Diên chỉ có thể kiên nhẫn an ủi chúng: "Có phải vì ma ma không có ở đây, các bé lo lắng không? Mụ mụ không sao đâu, chỉ là đi đường không cẩn thận bị đau chân, rất nhanh sẽ khỏi thôi."
Đoàn Sâm ngẩng đầu lên, sụt sùi hỏi: "Mụ mụ sẽ không như trước kia, gọi kiểu gì cũng không tỉnh chứ?"
Lạc Thanh Diên thấy lòng chua xót, cười tiến đến hôn Đoàn Sâm một cái: "Sẽ không đâu, mụ mụ bây giờ vừa gọi là tỉnh ngay."
Đoàn Lạc mặt tròn xoe còn đọng nước mắt: "Thật sao ạ?"
Lạc Thanh Diên chăm chú gật đầu: "Thật mà."
Đoàn Lạc rốt cuộc mừng rỡ bật khóc, duỗi ngón út ra: "Vậy ma ma cùng Lạc Lạc ngoéo tay có được không ạ?"
Lạc Thanh Diên dở khóc dở cười, nhưng vẫn đưa tay kéo lấy ngón út của con gái.
Đoàn Lạc: "Anh hai cũng ngoéo tay có được không ạ?"
Đoàn Sâm gật đầu, cũng duỗi ngón út ra.
Thế là, Lạc Thanh Diên một tay nắm lấy ngón út của mỗi bé.
"Ngoéo tay nhau, một trăm năm không đổi, ai mà lừa gạt sẽ là chó con!"
Đoạn Dã nhìn ba mẹ con họ quây quần ấm áp bên nhau, bất giác cũng mỉm cười.
Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà chiếu trên người ba người, ấm áp và sáng rỡ, chỉ có Đoạn Dã một mình đứng ở cuối giường, không có ánh sáng nào rơi lên người.
Nếu bọn họ không chia lìa năm năm, có lẽ bây giờ sẽ càng hạnh phúc vui vẻ hơn.
Đoạn Dã nhìn họ nô đùa một lát, liền đi tới bế hai đứa bé xuống.
"Ngoan nào, mụ mụ còn chưa ăn cơm, trước hết để cho mụ mụ ăn cơm đã, có được không?"
Lúc này, dì Trương cũng đi vào: "Tiên sinh, tôi đưa tiểu thư và thiếu gia đi ra ngoài chơi nhé."
Đoạn Dã gật đầu: "Ừ, nhưng mà khi chúng ăn xong rồi, đừng có mua đồ ăn vặt nữa, ăn nhiều dễ biếng ăn."
Dì Trương cười đáp ứng, sau đó dẫn Đoàn Lạc và Đoàn Sâm đi ra ngoài.
Đoạn Dã di chuyển chiếc bàn nhỏ đến đặt trước giường Lạc Thanh Diên, rồi mở đồ ăn ra.
Có canh sườn hầm, còn có mấy món Lạc Thanh Diên thích ăn.
"Đều do mẹ cô làm đấy, bảo tôi mang đến cho cô."
Lạc Thanh Diên khẽ cảm ơn, rồi yên lặng bắt đầu ăn cơm.
Đoạn Dã nhìn nàng hồi lâu, thật không nhịn được vẫn hỏi: "Sâm Sâm nói một năm trước, cô cũng nằm viện rất lâu, đó là có chuyện gì?"
Lạc Thanh Diên sững người, đó là mùa đông ở Ellis.
Vì quá sức mệt mỏi, tim nàng bị quá tải, suýt nữa thì đột tử, ở bệnh viện cấp cứu mấy ngày, lúc đầu đã không còn hy vọng, là Lạc Thư Dương biết tin, từ trong ngoài nước mời vô số chuyên gia đến, đưa nàng sống sờ sờ từ Quỷ Môn Quan về.
Từ đó về sau, Trình Tuế Tuế nhanh chóng tiếp quản mọi hoạt động kinh doanh ở Ellis, còn nàng ở nhà dưỡng gần nửa năm, thân thể mới dần dần hồi phục.
Lạc Thanh Diên nhớ lại những chuyện đó, chỉ thản nhiên cười.
"Chuyện qua rồi, tôi bây giờ không phải khỏe mạnh đấy sao?"
"Vì sao không nói cho tôi biết?"
Đoạn Dã nghĩ, Lạc Thanh Diên có phải thật sự rất hận hắn, cho nên ngay cả chuyện sinh tử quan trọng như vậy, cũng ép Trình Tuế Tuế không được nói cho hắn biết.
Không ngờ, hỏi câu này, ngược lại làm Lạc Thanh Diên ngớ ra.
Nàng nhìn Đoạn Dã có vẻ hơi thất thố, cuối cùng mới nhận ra sự tình, hỏi lại một câu: "Tuế Tuế nói, cô ấy đã liên lạc với anh từ lâu, tin nhắn gửi rất nhiều, nhưng mà anh một lần cũng không trả lời..."
Cũng chính vì vậy, mà Lạc Thư Dương mới giận Đoạn Dã, sau khi Lạc Thanh Diên về nước, muốn giấu chuyện này đi, Lạc Thư Dương cũng giúp đỡ che giấu.
Nhưng vì bọn trẻ, Lạc Thư Dương vẫn khuyên nàng quay về thăm Đoạn Dã, nhưng vẫn luôn tôn trọng quyết định của nàng.
Còn Đoạn Dã mới là người hoàn toàn choáng váng, sao có thể?
Trình Tuế Tuế gửi rất nhiều ảnh của các con, hắn đều giữ lại, không có khả năng lại không nhận được tin nhắn liên quan đến Lạc Thanh Diên chứ.
Đoạn Dã vội vàng hỏi: "Tuế Tuế liên hệ với tôi khi nào?"
Lạc Thanh Diên có chút ngượng ngùng: "Đoạn thời gian đó tôi hôn mê, không biết chính xác là lúc nào..."
Thế là, Đoạn Dã nhìn nàng thật sâu, nói thẳng: "Cô ăn cơm trước đi."
Sau đó, Đoạn Dã ra ngoài, gọi điện cho Trình Tuế Tuế, trực tiếp hỏi: "Năm ngoái Thanh Diên nhập viện, vì sao cô không nói cho tôi biết?"
Trình Tuế Tuế đang ở phòng tài vụ bận rộn, nghe câu chất vấn này cũng ngớ người.
"Cái gì gọi là tôi không nói cho anh biết? Rõ ràng là điện thoại của anh không liên lạc được, tin nhắn không phản hồi thì có!"
"Sau khi anh Lạc biết thái độ thờ ơ của anh, mới ép buộc tôi không được kể mọi chuyện cho anh."
Đoạn Dã càng choáng váng hơn: "Khi nào? Cô nói rõ hơn xem, gửi screenshots cho tôi xem chút."
Rất nhanh, Trình Tuế Tuế gửi tất cả lịch sử trò chuyện và ảnh chụp những tin nhắn năm đó cho hắn.
Đó là ảnh Lạc Thanh Diên nằm trên giường bệnh không chút máu, nhìn thấy hắn tim đau thắt lại, còn có lịch sử cuộc gọi đều cho thấy là không kết nối.
Đó là một năm trước, chính là tháng 1 năm ngoái, lúc đó hắn về kinh đô, nhưng chỉ có hai ngày, hắn không nói với ai, chỉ đi hai nơi, đó chính là Đoàn gia và mộ của bà nội...
Hắn ở Đoàn gia chờ một ngày, liền đi đến mộ của bà nội.
Lạc Thanh Diên đi, mộ bà nội cũng nên có người quét dọn.
Ngày hôm đó hắn uống rất nhiều rượu, rất rất nhiều, còn do nhân viên nghĩa trang khiêng về...
Đúng, là nhân viên nghĩa trang.
Đoạn Dã căn bản không kịp chào hỏi Lạc Thanh Diên, liền lập tức chạy ra ngoài.
Hắn cần phải biết, đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao trong điện thoại của hắn lại không có một chút ghi chép nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận