Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 308: Đi theo đón dâu (length: 7608)

Mà lúc này Đoạn Trạch cũng đang ở Đoàn gia thử âu phục, âu phục là Thẩm Niệm Niệm tự mình phái Thẩm gia đưa tới, đều là cắt may rất vừa người, mỗi một bộ đều rất hợp với áo cưới của Thẩm Niệm Niệm.
Chủ yếu là chuyên gia đưa tới, Đoàn gia hiện tại ngoài một đống lớn thân thích ra, còn có một mực chờ Đoạn Trạch thử y phục nhân viên công tác.
Đoạn Trạch đau cả đầu: "Không cần thiết đi, cái này đều thích hợp, ta chọn hai bộ đưa cho Niệm Niệm, để nàng chọn là được."
Đinh Nhất Phân đi đến: "Cái gì không cần thiết? Cả đời này thời khắc nhân sinh quan trọng nhất của ngươi cũng chính là hôm nay, mấy ngày trước đều không cần ngươi quan tâm, ngươi liền bồi Niệm Niệm chụp ảnh cưới, hiện tại đến chọn quần áo lại không vui?"
Đoạn Trạch nhìn cái kia cơ hồ trên trăm bộ âu phục may đo, hắn không phải không thèm để ý, mà cảm giác như vậy thử xuống đi, đều muốn thử thành tên điên mất.
Đoạn Trạch: "Mẹ, ta không phải ý đó. . ."
Đinh Nhất Phân: "Vậy thì cứ thử thôi, đều mặc đưa cho Niệm Niệm nhìn."
Đoạn Trạch theo bản năng nhìn thoáng qua một bên chuyện không liên quan đến mình treo lên thật cao Đoạn Dã, Đoạn Dã trực tiếp xoay người, làm như không thấy ánh mắt cầu cứu của lão ca mình, tiếp tục cùng nàng dâu mình ngọt ngào yêu online.
Đoạn Trạch: ". . ." Tốt, ngươi thật biết đấy.
Thẩm gia, Đoàn gia đều đang bận rộn chuẩn bị hôn lễ.
Ngày thứ hai trời tờ mờ sáng, xe hoa liền từ Đoàn gia xuất phát, một chiếc lại một chiếc xe Jeep bên trên đều dán chữ hỉ đỏ chót, người lái xe từng người đều là đầu đinh, từng người đám tiểu tử trẻ cười đến không ngậm được miệng.
Đoạn Trạch nói quá phô trương, Đoạn Kiến Thành vung tay lên: "Phô trương cái gì, cả đời có một lần, không có gì phô trương."
Thế là, liền trực tiếp cùng chiến hữu cũ hợp lại mà tính, cho đám tiểu tử trong đội nghỉ một ngày.
Lúc còn trẻ tất cả mọi người thích náo nhiệt, đối với đám này mà nói, nghỉ một ngày ăn tiệc miễn phí chẳng phải là vui vẻ.
Xe hoa là Đoạn Dã lái, Đoạn Trạch ngồi ở phía sau, điện thoại im ắng, lại đột nhiên hiện ra một tin nhắn: Tân hôn hạnh phúc.
Mặc dù dãy số hắn đã xóa rất lâu, nhưng chuỗi số này, Đoạn Trạch vẫn không có quên.
Luân Đôn và Kinh Thành cách nhau tám giờ chênh lệch, lúc này, Luân Đôn hẳn là rạng sáng.
Đoạn Trạch trả lời một câu: "Cảm ơn, sớm nghỉ ngơi một chút."
Rất nhanh, xe hoa đã đến dưới lầu Thẩm gia.
Sắp đến tết rồi, cho nên Đoạn Trạch dự định trực tiếp đón Thẩm Niệm Niệm về Đoàn gia chờ qua năm này rồi lại dọn đi tiểu gia của bọn hắn cũng không phải là không được.
Tiếng pháo nổ vang lên, Thẩm Niệm Niệm đã mặc xong lễ phục cưới, là một bộ tú lúa kiểu Trung Quốc, Thẩm Niệm Niệm vốn là khuôn mặt tròn trịa, một mặt da non nõn nà, mặc hỉ phục càng lộ ra hoạt bát đáng yêu.
Đoạn Trạch xuống xe, không khỏi cũng có chút cảm giác gần nhà thì sợ.
"Nhanh, Đoạn Dã, giúp ta xem xem, y phục của ta không có nhăn chứ?"
Đoạn Dã trêu ghẹo: "Không có, bất quá ca, vừa nãy anh không phải rất bình tĩnh sao? Sao mà muốn đến nơi rồi, đột nhiên cuống lên thế?"
Các huynh đệ chung quanh nghe vậy, không khỏi từng người cười ồ lên.
"Đúng vậy a, ca, cùng tẩu tử đã gặp bao nhiêu lần rồi, còn sợ à?"
"Ca, mau đi đi, đừng để tẩu tử chờ lâu."
Thế là, Đoạn Trạch trong tiếng chúc mừng của mọi người, trong tiếng pháo nổ liên tiếp, hăng hái tiến vào đại môn Thẩm gia, mọi người ồn ào, đi theo vào.
Chính là lúc này, có một người thuộc hạ của Đoạn Kiến Thành đứng ở bên cạnh Đoạn Dã.
"Đoạn nhị gia, ở hướng chín giờ của chúng ta một mực có một chiếc Jeep màu đen đi theo."
"Biển số xe bao nhiêu?"
Nghe được biển số xe, Đoạn Dã ngẩn người một chút: "Nàng không có ác ý, mặc kệ nàng đi."
"Nếu nàng đi theo xe hoa của chúng ta thì sao?"
"Ta nhìn thấy trên xe của nàng cũng dán chữ hỉ."
Đoạn Dã tâm tình có chút phức tạp, Phương đại tiểu thư, cô đây là cần gì chứ?
Nhìn một chút thì cũng thôi, đi theo đón dâu hay là đưa dâu, chẳng phải càng thêm lăng trì sao?
Đoạn Dã: "Anh vào trong trước đi, tôi qua đó nhìn một chút."
Thế là, Đoạn Dã hướng về phía Phương Nhu đi tới.
Tiếng pháo nổ cùng thanh âm náo nhiệt ồn ào cơ hồ không có lúc nào dứt, dù cách xa cũng có thể biết, nhà này đang có việc vui.
Mà Phương Nhu cứ như vậy mặc thường phục, một mình tựa vào trước xe, hút thuốc, nhìn Đoạn Dã tới.
Cho đến khi, Đoạn Dã đi đến trước mặt nàng đứng lại.
Phương Nhu mới đem tàn thuốc trong tay ném đi giẫm tắt.
"Yên tâm, tôi không đến gây thêm phiền phức."
Đoạn Dã: "Ta biết."
Phương Nhu cười, quay người chuẩn bị lên xe: "Tôi đi đây."
Đoạn Dã lại đột nhiên lên tiếng: "Phương tỷ, chị muốn cùng anh ấy đi đến đoạn đường cuối cùng này sao?"
Phương Nhu không nói gì, tay mở cửa lại dừng lại.
Đoạn Dã đợi một lúc lâu, mới nghe được Phương Nhu nói: "Tôi cùng hắn nghênh nghênh tân nương tử của hắn đi, anh không cần để ý đến tôi."
Đoạn Dã gật đầu: "Vậy chị đi ở cuối cùng đi, hôm nay nhiều xe như vậy, thêm một xe của chị cũng không tính là nhiều."
Phương Nhu đột nhiên liền cười, từ tận đáy lòng nói một câu: "Cảm ơn."
Đoạn Dã nói xong cũng chuẩn bị rời đi.
Phương Nhu: "Đợi một chút."
Đoạn Dã dừng bước.
Phương Nhu từ trong xe cầm ra một cái hồng bao rất nặng, sau đó đưa cho Đoạn Dã: "Tôi mừng."
Đã sớm đã đáp ứng Đoạn Trạch, nói xong nàng mừng, mà vĩnh viễn không cần Đoạn Trạch đáp lễ.
Đoạn Dã cầm trong tay cảm giác nặng trĩu.
Phương Nhu: "Anh cứ nặc danh bỏ vào là được, chắc anh ấy cũng sẽ không để ý đến những thứ này."
Đoạn Dã nhìn Phương Nhu, hỏi một câu: "Kỳ thật tôi rất không hiểu, đã chị thích anh trai tôi như vậy, năm đó tại sao lại dứt khoát xuất ngoại?"
Phương Nhu nhìn lên trời bên cạnh ánh bình minh, nói một câu: "Người cả đời này, cũng nên từ bỏ một chút cái gì đó, mới có thể có được cái mình muốn."
Đoạn Dã đã hiểu, người trưởng thành nói chuyện chính là điểm đến thì dừng.
Nhưng xét thấy bản tính thích bát quái, Đoạn Dã trước khi đi, vẫn hỏi một câu.
"Hối hận không?"
Phương Nhu không trả lời trực tiếp, ngược lại cười hỏi lại hắn: "Cùng Diệp Noãn làm ra cái dạng kia, cùng Nam Tinh thanh mai trúc mã nhiều năm, ồn ào mọi người đều biết, lại không một kết quả ra sao."
"Anh thì sao, anh hối hận không?"
Đoạn Dã lập tức muốn tát vào miệng mình hai bàn tay, không có việc gì hỏi cái này làm cái gì?
Người phụ nữ có thể chịu được anh trai hắn Đoạn Trạch, sẽ là người phụ nữ đơn giản sao?
Đoạn Dã: "Cái lưỡi của chị, thật sự là được anh ta chân truyền, một chút thiệt thòi cũng không chịu."
Phương Nhu cũng cười: "Cũng vậy."
Đoạn Dã cầm hồng bao: "Đi."
Nói xong, Đoạn Dã liền nhanh chóng đi theo đại đội tiến Thẩm gia.
Phương Nhu thì nhanh chóng lên xe, đem xe lái đến vị trí cuối cùng chờ, người cũng không có từ trong xe ra, nhưng nàng ở đây, cũng có thể nhìn thấy hết thảy bên trong đại viện Thẩm gia.
Rất nhanh, cánh hoa đầy trời từ trên không bay xuống, nương theo tia nắng ban mai mới xuất hiện, đẹp không sao tả xiết.
Đoạn Trạch cũng ôm Thẩm Niệm Niệm ra, mọi người chen chúc, đám tiểu tử trẻ vỗ tay bảo hay, một rổ lời chúc lại đến, mà hai vị người mới cũng cười đến không khép miệng được, núp trong ngực Đoạn Trạch, Thẩm Niệm Niệm càng cười đến ngượng ngùng, Đoạn Trạch tỉ mỉ che chở nàng, không cho ai chen vào nàng.
Phương Nhu nhìn xem, không khỏi cũng có chút nhếch môi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận