Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 16: Chất vấn, phẫn nộ (length: 7949)

Lão thái thái lúc này mới vuốt ve chiếc nhẫn phỉ thúy trên tay, hỏi: "Thật là ngươi... Mạnh cho người ta cái kia?"
Lão thái thái còn có chút không nói nên lời, khó được mặt đỏ ửng.
Lạc Thanh Diên gật đầu: "Là ta."
Lão thái thái nhắm hai mắt: "Nghiệp chướng a!"
Lão thái thái hít sâu mấy hơi thở, mới nói: "Đã sự tình đã xảy ra, mặc kệ ngươi và thằng nhóc kia tình cảm thế nào, ngươi chọn kết hôn với hắn là đúng, con gái Lạc gia ta dám làm dám chịu, ta sẽ đối với người ta phụ trách, ngươi cho thêm chút bồi thường."
Lạc Thanh Diên gật đầu: "Cho một ngàn vạn."
Lão thái thái lập tức trừng mắt: "Ngươi sao mà nhỏ mọn vậy?"
Lúc này, Vương mụ đi lên, trên tay bưng ly nước chanh tươi vừa ép xong đặt trước mặt lão thái thái.
Lão thái thái mắt sáng lên, lẩm bẩm uống mấy ngụm, sau đó nói: "Quả nhiên vẫn là nước trái cây dễ uống, cà phê ngươi giải quyết đi, đừng lãng phí."
Lạc Thanh Diên cười gật gật đầu: "Tuân mệnh, nãi nãi."
Lão thái thái lần nữa nhìn về phía Lạc Thanh Diên, thở dài một hơi: "Ngươi mau chóng phá thai đi, chuyện bên này, nãi nãi sẽ che giấu cho ngươi trước, nếu không thì đợi Giang gia và cha mẹ ngươi biết, cũng không tha cho ngươi."
Lão thái thái nói, lại từ trong túi lấy một tấm thẻ đen ra đưa cho Lạc Thanh Diên: "Ngươi đưa cho cháu rể, coi như là... đền bù đi."
Lạc Thanh Diên không hề chớp mắt nhận lấy.
Ngân hàng quốc tế Lạc thị là có mặt trên toàn thế giới, không cần thẻ đen cũng được.
Hơn nữa thẻ đen nàng có rất nhiều, nhưng đây là tâm ý của nãi nãi.
Nãi nãi là người nàng mời đến, để Đoạn Dã được gia tộc chấp nhận chuyện này, không có sự trợ lực của lão thái thái là thật sự không được.
Lạc Thanh Diên liếc nhìn thời gian: "Vậy nãi nãi, ta không ở lại cùng người nữa, ta đi làm trước đây."
Lão thái thái: "Cái việc làm công ăn lương kia có gì hay mà làm? Con đi xem thử nhà mà nãi nãi chuẩn bị cho cháu rể xem sao."
Lạc Thanh Diên khóe miệng giật một cái: "Lão nhân gia ngài lại mua nhà ở đâu nữa vậy?"
Lão thái thái xấu hổ cười, chẳng phải tại vì có nhiều tiền không có chỗ xài sao?
"Căn biệt thự ở Vịnh Cá Trắm Đen đó, chỉ cần cháu rể vừa ý, nãi nãi lập tức sang tên cho hắn, coi như đền bù, dù sao con..."
Lời của lão thái thái lại im bặt, Lạc Thanh Diên không khỏi sầm mặt lại, thế là kể lại chuyện mình chuẩn bị giấu Đoạn Dã việc nhà mình giàu có như thế.
Lão thái thái trầm mặc mấy giây: "Sao con không nói sớm chứ? Còn may cháu rể không tới."
Lão thái thái: "Lần sau, lần sau gặp mặt nãi nãi sẽ ăn mặc giản dị một chút."
Nói xong, lão thái thái liền đứng dậy: "Nãi nãi đi đây, đừng để cháu rể phát hiện nãi nãi là một lão thái thái ngoài tiền ra không có gì, đi đây."
Lạc Thanh Diên bất đắc dĩ: "Nãi nãi, người đi chậm thôi."
Lão thái thái không quay đầu lại, nhanh chóng biến mất, quả thật là đi như bay.
Ngay lúc Lạc Thanh Diên chuẩn bị rời đi, có bốn vệ sĩ đi về phía nàng, người dẫn đầu nói: "Đại tiểu thư, chúng tôi đều là quân nhân xuất ngũ, lão thái thái bảo chúng tôi đi theo ngài."
Lạc Thanh Diên suy nghĩ một chút, nói: "Đi trông coi Hằng Luân đi, có việc gì ta sẽ gọi các anh."
"Vâng."
Lạc Thanh Diên xách túi rồi một mình lái xe về công ty.
Năm giờ chiều.
Đoạn Dã vừa tan làm liền nhận được định vị của Lạc Thanh Diên, Đoạn Dã nhìn kỹ, không phải là ở dưới lầu công ty của hắn sao?
Đoạn Dã tranh thủ xuống dưới, liền thấy chiếc BMW bắt mắt của Lạc Thanh Diên.
Đoạn Dã nhìn xung quanh một chút, tranh thủ chạy tới gõ cửa kính xe.
Lạc Thanh Diên nhìn Đoạn Dã một cái, trực tiếp mở cửa kính ghế phụ: "Lên xe."
Đoạn Dã vẫn chưa hiểu tình hình: "Không phải, sao em lại tới đây? Lên xe đi đâu?"
Lạc Thanh Diên: "Đi xem mặt bằng cửa hàng."
Đoạn Dã: "Anh còn phải đón ba anh về nhà nữa."
Lạc Thanh Diên chỉ về phía trước, Đoạn Dã nghi hoặc nhìn theo hướng Lạc Thanh Diên chỉ, liền thấy Đoạn Thịnh vẫy tay với hắn, sau đó lên xe đồng nghiệp.
Đoạn Dã: "..." Ba, ba thật có mắt nhìn đấy.
Đoạn Dã chỉ đành ôm cặp táp của mình lên ghế phụ của Lạc Thanh Diên.
Lạc Thanh Diên rất nhanh lái xe đi, Đoạn Dã theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, liền thấy một bóng dáng quen thuộc chợt lóe lên.
Đoạn Dã vội vàng nhìn vào kính chiếu hậu, phát hiện đó đúng là Diệp Noãn.
Trường học của nàng cách nơi anh đi làm cũng hơn một tiếng đồng hồ, nàng đến đây làm gì?
Nhưng Đoạn Dã cũng chỉ nghĩ một lát rồi không suy nghĩ nữa, ngoan ngoãn ngồi im.
Lạc Thanh Diên hỏi anh: "Lát nữa muốn đi ăn gì?"
Đoạn Dã: "Ăn lẩu được không?"
Lạc Thanh Diên: "Lát nữa em dẫn anh đi siêu thị mua đồ ăn về nhà ăn."
Đoạn Dã vui vẻ gật đầu: "Được."
Rất nhanh, điện thoại của Đoạn Dã bắt đầu rung lên, Đoạn Dã theo bản năng cầm lên nhìn thoáng qua, người gọi là Noãn Noãn.
Đoạn Dã nhíu mày, có chút do dự nhìn Lạc Thanh Diên.
Lạc Thanh Diên cười: "Muốn nghe thì cứ nghe, nhìn em làm gì?"
Thế là, Đoạn Dã bắt máy: "Alo?"
Diệp Noãn: "Anh đang ở đâu?"
Đoạn Dã: "Đang ở bên ngoài với bạn."
Cảm xúc của Diệp Noãn trong nháy mắt có chút kích động, cứ như vô số lần trước đây: "Bạn nào? Nam hay nữ vậy? Đoạn Dã, chúng ta mới chia xa mấy ngày, anh lại đi chơi với những đám bạn bè xấu đó rồi đúng không? Lại là Lâm Phong và Lưu Kiệt sao? Hay lại là đám phụ nữ lăng nhăng nào? Anh thật sự không quan tâm em chút nào sao?"
Đoạn Dã im lặng nghe nàng nói xong, Diệp Noãn lên án cả nửa ngày, mới phản ứng lại Đoạn Dã không đáp lại lời nàng, cũng không giống như trước đây nhẹ nhàng dỗ dành nàng, cũng không mở video báo cáo.
Mà lần này, Lạc Thanh Diên đã đỗ xe xong, chỉ ra ngoài, ra hiệu anh xuống xe trước, Đoạn Dã gật đầu, Lạc Thanh Diên liền đi.
Trong xe chỉ còn lại một mình Đoạn Dã.
Diệp Noãn đợi cả nửa ngày, Đoạn Dã vẫn không nói gì.
Diệp Noãn cuối cùng có chút bối rối: "A Dã, em chỉ là sốt ruột thôi, xin lỗi anh, em có chút không lựa lời, em tới tìm anh ngay đây, chúng ta nói chuyện cho rõ được không?"
Đoạn Dã: "Em biết vì sao anh bắt máy của em không?"
Diệp Noãn: "Vì... vì sao?"
Đoạn Dã thở dài một hơi, nói: "Diệp Noãn, hai năm nay cứ chia tay rồi lại quen, rồi lại chia tay, anh dỗ em mấy lần anh cũng không nhớ nổi nữa, nhưng tất cả đã qua rồi, tình cảm của chúng ta cũng đã đi đến hồi kết."
Diệp Noãn đầu tiên im lặng một chớp mắt, sau đó bật cười: "Anh đang nói nhảm gì vậy?"
Đoạn Dã nhìn về phía bóng dáng của Lạc Thanh Diên ở đằng xa, cô đang nói chuyện từ tốn với công nhân trang trí, trông thật sự chói mắt mê người.
Người như thế, bây giờ lại là vợ của anh.
Đoạn Dã: "Anh chưa từng nói nhảm, Diệp Noãn, bên cạnh anh có người rồi."
Diệp Noãn ngây người, ngay lập tức mắng anh: "Anh bị điên rồi sao? Anh cũng dám nói đùa như vậy? Đoạn Dã, chúng ta mới xa nhau chưa đến nửa tháng!"
Đoạn Dã nắm chặt điện thoại: "Em cứ coi anh là tên khốn đi, nhưng đây là lần cuối cùng anh nghe điện thoại của em."
"Diệp Noãn, có gặp gỡ thì cũng sẽ có chia ly."
Diệp Noãn tức đến nỗi cả người run rẩy: "Anh không có một chút khoảng trống nào sao?"
Đoạn Dã rất thản nhiên: "Ừm."
Diệp Noãn: "Khi nào?"
"Vào đêm thứ hai sau ngày em nói chia tay."
Diệp Noãn đỏ cả mắt: "Các người làm mẹ nó cái gì?"
Sự việc là như thế xảy ra, mặc kệ vì cái gì, nhưng đã xảy ra thì là đã xảy ra.
Đoạn Dã không giải thích: "Ừm."
Trái tim Diệp Noãn như bị một cú đánh mạnh, ngay lập tức mắng anh một cách cay độc: "Đồ cặn bã! Đoạn Dã, tao thật mẹ nó thấy ghê tởm mày! Thật uổng công tao còn tin mày, mày đi nói với bọn họ đi, là một cái loại người thèm thuồng bụng đói ăn quàng! Tao không nên tin mày!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận