Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 326: Thê tử của hắn (length: 7776)

Đoạn Nhân Tể trong lòng rất gấp, hắn biết Lương Mặc mang thai, cố ý tính toán ngày sinh sớm trở về, ai ngờ tiểu gia hỏa này lại cũng ra sớm, thật sự là người tính không bằng trời tính a.
Đoạn Trạch nhìn thoáng qua Thẩm Niệm Niệm đang chờ ở một bên, cũng đứng lên: "Vậy đi, ta cùng Đoạn Dã đi mua cơm, các ngươi ở chỗ này chờ."
Đoạn Trạch nói xong, Đoạn Dã cũng đứng lên, chuẩn bị đi theo rời đi.
Thẩm Niệm Niệm tiến lên hai bước kéo Đoạn Trạch: "Ta cùng ngươi đi."
Thế là, ánh mắt thăm dò của Đoạn Dã liền rơi vào người Lạc Thanh Diên.
Lạc Thanh Diên: "Ta ở lại đây đi, các ngươi đi đi."
Thế là, ba người Đoạn Trạch cứ như vậy tạm thời rời đi.
Đoạn Nhân Tể thì lại ngồi không yên, cứ vậy đi đi lại lại ở cửa phòng sinh.
Đoạn Kiến Thành: "Nhân Tể, ngươi đi xa một chút đi dạo, ngươi xoay qua xoay lại ở đây làm ta nhức đầu."
Đoạn Nhân Tể cười khổ: "Thật xin lỗi a, gia gia, con thực sự sốt ruột, không yên lòng."
Dù nói vậy, Đoạn Nhân Tể vẫn đi ra xa một chút, nhưng vẫn ở đó đi qua đi lại, hận không thể nhìn vào phòng sinh trăm lần.
Lương Âm đi cùng cha mẹ ngồi trong góc, hiếu kỳ nhìn Đoạn Nhân Tể, người anh rể này.
Lương Âm là lần đầu tiên gặp Đoạn Nhân Tể, khi Lương Mặc kết hôn, Lương Âm đang thi cuối kỳ, không về kịp, mấy năm sau cũng chỉ thấy qua ảnh.
Nàng vẫn luôn hoài nghi về người anh rể mà Lương Mặc gả cho, nhưng bây giờ thấy Đoạn Nhân Tể gấp gáp như vậy, không giống như những người đàn ông khác, ở ngoài phòng sinh mà chơi điện thoại, thật ra...
Không chỉ Đoạn Nhân Tể, mọi người đều không ai chơi điện thoại.
Ngay cả Lạc Thanh Diên cũng chỉ thỉnh thoảng xem giờ.
Rất nhanh, Đoạn Trạch và Đoạn Dã liền trở lại, cả ba đều mang theo đồ ăn.
Để tiện, mỗi người đều có một hộp cơm.
Đoạn Nhân Tể tự tay đưa cơm hộp cho bố mẹ và em gái Lương Mặc: "Cha mẹ, em gái, mọi người vất vả rồi."
Mọi người nói với nhau vài câu, rồi ăn ý bắt đầu ăn cơm.
Chỉ là, khi đang ăn được nửa bữa, cửa phòng sinh đột ngột mở ra.
Đoạn Nhân Tể vứt luôn hộp cơm sang một bên, bỗng chốc xông tới: "Bác sĩ, vợ ta thế nào?"
Y tá: "Anh là?"
"Ta tên Đoạn Nhân Tể, là chồng của Lương Mặc."
Đoạn Nhân Tể vừa dứt lời, mọi người cũng vây quanh, ai nấy đều sốt ruột.
Y tá thấy vậy cũng hiểu ra, thế là cười nói: "Mẹ tròn con vuông, chờ một chút nhé."
Bốn chữ "mẹ tròn con vuông" khiến tất cả mọi người thở phào một hơi, rất nhanh, y tá quay lại, trong ngực ôm một đứa bé, trực tiếp đưa cho Đoạn Nhân Tể: "Là một bé trai, ba cân mốt, thời gian sinh là..."
Đoạn Nhân Tể run rẩy ôm bé, hoàn toàn không nghe y tá nói gì, y tá vừa dứt lời, Đoạn Nhân Tể liền đưa bé cho Đinh Nhất Phân, rồi vội vàng hỏi: "Y tá, vợ tôi đâu? Sao vợ tôi vẫn chưa ra?"
Đoạn Nhân Tể cao lớn, rướn cổ lên nhìn, nếu không có y tá cản lại, Đoạn Nhân Tể có lẽ đã chen vào rồi.
Y tá cười cười, nói: "Khoảng nửa tiếng nữa, mẹ bé sẽ ra, chờ thêm chút nhé."
Nói xong, y tá liền đi vào đóng cửa lại, thế là, Đoạn Nhân Tể cũng yên tâm hơn được chút.
Đinh Nhất Phân ôm đứa bé, đứng cạnh mẹ Lương Mặc.
"Lại là một thằng bé mập mạp, xong rồi, nhà ta không sinh được con gái à."
Thẩm Niệm Niệm cũng ngó đầu nhìn, một cục bé tí xíu, thật đáng yêu, nàng không khỏi sờ bụng mình, rồi hỏi Đoạn Trạch: "Anh thích con trai hay con gái?"
Đoạn Trạch cười xoa đầu nàng: "Đều thích."
Đoạn Dã thấy thế, đột nhiên nói: "Ta sao có cảm giác..."
Lạc Thanh Diên: "Cảm giác gì?"
Đoạn Dã vui vẻ: "Con trai của anh ta chắc chắn cũng là con trai."
Đoạn Trạch nghe vậy, mắt liền nhìn thẳng vào người Đoạn Dã, có chút lạnh lùng.
Đoạn Dã lập tức ngậm miệng.
Thôi thôi, nhà bọn họ đều muốn con gái hết cả.
Người ta luôn vậy, càng không có gì thì càng muốn cái đó.
Thẩm Niệm Niệm ở đó che miệng cười, ghé vào tai Đoạn Trạch nói: "Nếu như đứa này của chúng ta không phải con gái, thì mình sinh thêm hai đứa nữa thôi, sợ gì?"
Đoạn Trạch nghe xong giật mình, trực tiếp kéo mặt Thẩm Niệm Niệm ra: "Một đứa không đủ cho em giày vò à?"
"Để mấy năm nữa rồi tính."
Tóm lại là để Đoạn Trạch hao tổn quá sức, mấy tháng nay chỉ được ngắm mà không được chạm, hắn nhịn cũng thật vất vả.
Vậy mà Thẩm Niệm Niệm cứ tối đến lại cố tình trêu chọc hắn, hắn không phải thái giám, tiếp tục như vậy có ngày cũng thành phế nhân.
Thẩm Niệm Niệm nháy mắt, có vẻ đã biết Đoạn Trạch không muốn vì lý do gì, ánh mắt rất thâm thúy.
"Em cứ tưởng ai đó thanh tâm quả dục lắm chứ..."
Giọng của Thẩm Niệm Niệm không lớn, nhưng mọi người đứng gần, đều không hẹn mà cùng quay đầu nhìn bọn họ.
Đoạn Trạch theo phản xạ giơ tay bịt miệng Thẩm Niệm Niệm.
Đinh Nhất Phân đưa đứa bé cho mẹ Lương Mặc, sau đó nhìn sang Đoạn Trạch, cau mày: "Đoạn Trạch, con làm gì đấy? Bịt miệng vợ con làm gì?"
Đoạn Trạch bình tĩnh bịt miệng Thẩm Niệm Niệm lui về sau: "Mẹ, con với Niệm Niệm đùa thôi."
Thẩm Niệm Niệm vẫn cứ nháy mắt, mắt tràn ý cười.
Thấy vậy, mọi người đều bật cười.
Lương Âm thì hâm mộ: "Sao ai cũng ân ái thế này?"
Lương Âm lại nhìn Đoạn Dã, hắn đang nắm tay Lạc Thanh Diên đùa với đứa bé, giống như không biết mệt.
Ai nấy đều rất vui vẻ, mọi người đều đang chờ Lương Mặc.
Ngược lại là Đoạn Nhân Tể, vẫn cứ đứng ngồi không yên, đi đi lại lại trước cửa phòng sinh, đến cơm cũng không ăn.
Nửa giờ trôi qua rất nhanh.
Phòng sinh một lần nữa mở ra, lần này là Lương Mặc được đẩy ra.
Bác sĩ nói gì, Đoạn Nhân Tể không để ý, hắn xông ngay đến trước giường bệnh, một năm thời gian trôi qua, cuối cùng cũng gặp lại được người vợ mình ngày đêm mong nhớ.
Lương Mặc mở mắt ra thấy người đầu tiên là Đoạn Nhân Tể, lúc này nàng vẫn còn yếu ớt, vẫn còn đang thở oxy, muốn nói gì đó, vừa mở miệng nước mắt liền trào ra.
Đoạn Nhân Tể cũng không kìm được mà đỏ mắt, nắm tay nàng, cúi người hôn lên trán vợ: "Không sao rồi, ta ở đây rồi, không sao đâu..."
Bác sĩ và y tá đều ngạc nhiên, vì Lương Mặc đợi trong phòng sinh lâu như vậy, đau đớn giày vò thế mà lại không khóc, chỉ âm thầm chịu đựng, đến bác sĩ nhìn còn không nỡ, nhưng Lương Mặc lại thực sự không kêu ca nửa lời.
Giờ sinh xong rồi, lại khóc nhè.
Bác sĩ còn trêu nói: "Cô Lương giỏi nhịn đau thật..."
Đoạn Nhân Tể nghe vậy lại càng khổ sở hơn, nghẹn ngào nói: "Thật ra nàng rất sợ đau."
Chỉ là hắn luôn không ở cạnh, nhiều lúc, Lương Mặc phải tự mình gánh chịu, không phải là chịu đựng được, mà là phía sau không ai cả.
Nghe vậy, tất cả mọi người im lặng.
Lương Mặc lại cong mắt hướng về phía hắn cười, nói: "Em không sao..."
Hai tay của nàng đã rất yếu, nhưng vẫn cố đưa ra lau nước mắt cho Đoạn Nhân Tể, rồi cầm lấy ngón tay trái của hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Còn anh? Anh có đau không..."
Mọi người nghe vậy nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra, trên hai tay mà Đoạn Nhân Tể mang găng tay, đầu ngón tay vậy mà lại trống rỗng.
Mọi người nhất thời ngạc nhiên, tất cả đều sững người.
Một thời gian dài như vậy, không ai nhận ra sự bất thường của Đoạn Nhân Tể, chỉ có Lương Mặc, chỉ có vợ hắn... ngay lập tức để ý thấy.
Nước mắt Đoạn Nhân Tể lại rơi xuống: "Không đau, lành hết rồi, không đau..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận