Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 333: Bệnh tình (length: 7684)

Sau bữa ăn, đám người hầu thu dọn bát đũa, các nam nhân vào thư phòng bàn bạc công việc cụ thể cho hôn lễ, các nữ nhân thì ở phía sau, trong hoa viên tản bộ tiêu cơm.
Lạc Thanh Diên dìu lão thái thái đi ở phía trước, Trần Mạn Hoa cùng Triệu nữ sĩ đi ở phía sau, Thẩm Niệm Niệm không đi cùng, tự mình về phòng ngủ của Lạc Thanh Diên ngủ rồi, bụng mỗi ngày một lớn, nàng cũng ngày càng thích ngủ.
Lão thái thái đi rất chậm, người một nhà hiếm khi có dịp đông đủ như vậy.
"Thanh Diên à."
Lạc Thanh Diên nhẹ giọng đáp lời: "Nãi nãi, ta ở đây."
"Hôm nay con có vui không?"
Lạc Thanh Diên không rõ vì sao lão thái thái lại nói như vậy, nhưng vẫn là ngoan ngoãn trả lời: "Vui ạ."
Lão thái thái cười vỗ vỗ tay nàng: "Vui là tốt, chuyện vui lớn nhất trên đời là người có tình cuối cùng thành thân thuộc."
Lạc Thanh Diên cười ứng hòa: "Đúng vậy."
Trần Mạn Hoa nhìn lão thái thái, ánh mắt có thêm phần dò xét, ngay cả Triệu nữ sĩ cũng cảm thấy có chút không ổn.
Lão thái thái nói tiếp: "Nãi nãi trước kia đã từng nói chờ con với Đoạn Dã ổn định, liền đem mấy tài sản dưới danh nghĩa chuyển sang tên hai vợ chồng các con, bây giờ các con đã định ngày cưới, xem lúc nào thu xếp thời gian đi làm công chứng."
Đầu óc Lạc Thanh Diên như quá tải, giờ phút này cũng cảm thấy vô cùng không hợp lý.
Thế là, Lạc Thanh Diên dừng bước: "Nãi nãi, con và Đoạn Dã đều có công việc, có thể tự nuôi sống mình, không cần đến những tài sản đó của nãi, nãi cứ giữ lại dưỡng lão."
Lão thái thái hiền từ cười: "Nãi nãi lớn tuổi rồi, giữ trong tay toàn đồ vật chết, không cần đến…"
Lòng Lạc Thanh Diên càng thêm bối rối.
Dù lời lão thái thái nói rất bình thường, cũng không phải lần đầu tiên nói vậy, nhưng nàng chính là không cách nào an tâm.
Triệu nữ sĩ cũng mở lời: "Mẹ, Thanh Diên và Đoạn Dã còn chưa lo xong hôn lễ, việc này không vội."
Trần Mạn Hoa hiếm khi hùa theo: "Đúng vậy ạ, nãi nãi, chuyện này không gấp gáp như vậy, đợi Thanh Diên và Tiểu Dã xong hôn lễ, nãi muốn làm gì rồi hãy làm cũng không muộn mà."
Lạc Thanh Diên: "Mẹ và tẩu tử nói đúng, so với chuyện này, con lại cảm thấy thân thể nãi nãi quan trọng hơn, hay là thế này, tối nay con với A Dã ở lại trong nhà, sáng sớm ngày mai chúng con đưa nãi đi bệnh viện khám lại."
Nhắc đến khám lại, mặt lão thái thái liền trầm xuống: "Lại đi bệnh viện, ở đó mùi nước khử trùng nồng quá đi, nãi nãi không muốn đi..."
Triệu nữ sĩ: "Mẹ, hiếm khi Thanh Diên về, mẹ nghe lời Thanh Diên một lần đi ạ."
Dù Triệu nữ sĩ chẳng mấy hòa hợp với bà mẹ chồng này, nhưng bà ấy dù sao cũng là mẹ của chồng mình, bà ấy vẫn hy vọng lão thái thái có thể khỏe mạnh sống lâu.
Trần Mạn Hoa cũng cười tiến lên, khoác tay lão thái thái: "Đúng vậy ạ, nãi nãi, nãi không phải vẫn luôn nói, muốn tận mắt nhìn thấy Thanh Diên kết hôn sinh con sao? Vậy nên phải hảo hảo giữ gìn thân thể, sau này mới có thể bồng cháu nội cháu ngoại được chứ."
Lạc Thanh Diên cũng đầy vẻ lo lắng nhìn lão thái thái.
Không trách nàng nghĩ nhiều, thật sự là quá giống dặn dò chuyện sau này.
Cứ như là ngay cả hôn lễ của nàng cũng không chờ kịp, điều này khiến nàng cảm thấy hoảng sợ.
Nhiều năm như vậy, dù nàng ở đâu, ở nước nào, đều là nãi nãi ở bên cạnh che chở nàng, có thể nói, so với cha mẹ, Lạc Thanh Diên cảm thấy mình thân thiết với lão thái thái hơn.
Mà lão thái thái thấy ba người bọn họ ý kiến nhất trí như vậy, không khỏi bật cười, ngược lại thấy hiếm có.
"Được, vậy nãi nãi nghe lời các con, ngày mai đi bệnh viện khám lại còn không được sao?"
Lão thái thái xuôi miệng, cả ba người đều thở phào một hơi.
Lạc Thanh Diên trực tiếp ôm lấy lão thái thái: "Nãi nãi, con sẽ thường xuyên về thăm nãi, chuyện chuyển tài sản gì đó, đừng nói nữa, nhắc đến mà thấy sợ."
Lão thái thái cười vỗ lưng Lạc Thanh Diên: "Tốt, về sau nãi nãi không nói nữa."
Lão thái thái trong lòng lại nghĩ, đã như vậy, chỉ có thể đổi sang cách khác thôi.
Nàng không ngờ lúc mình thật sự đưa ra yêu cầu này, phản ứng của mọi người lại nặng nề đến vậy.
Mà Trần Mạn Hoa có chút hoài nghi, nàng nhớ rõ, lão thái thái có bác sĩ định kỳ kiểm tra, bác sĩ còn sẽ báo cáo tình trạng sức khỏe của lão thái thái cho người nhà.
Chuyện này vẫn luôn do Lạc Thư Dương phụ trách, chỉ là nàng không hề nghe Lạc Thư Dương nhắc đến tình trạng bệnh tình của lão thái thái có thay đổi gì.
Lạc Thư Dương quan tâm đến người trong nhà cỡ nào, người làm con dâu như nàng rõ nhất.
Cho nên, nếu bệnh tình của lão thái thái có vấn đề thật, Lạc Thư Dương sẽ không giấu diếm người nhà, vậy chỉ còn một khả năng.
Là bệnh viện có vấn đề.
Lạc Thanh Diên lại tiếp tục tản bộ với lão thái thái, Trần Mạn Hoa thì tìm cớ rời đi.
Ngoài thư phòng.
Lạc Thư Dương vừa thấy Trần Mạn Hoa gửi tin nhắn đã lập tức chạy ra.
"Sao vậy, bà xã, em muốn nói gì với anh? Sao vội vậy?"
Trần Mạn Hoa vừa đi vừa liếc nhìn: "Cha ở bên trong à?"
Lạc Thư Dương gật đầu: "Đúng vậy, bọn họ đều ở trong đó, sao thế?"
Thế là, Trần Mạn Hoa kéo Lạc Thư Dương đến một hành lang khác, lúc này mới hỏi Lạc Thư Dương: "Dạo này bệnh tình của nãi nãi có thay đổi gì không?"
Lạc Thư Dương nhíu mày: "Ý gì?"
Thế nào là có hay không thay đổi, nếu có vấn đề, bác sĩ sẽ báo cho anh trước chứ.
Thế là, Trần Mạn Hoa kể lại hết những lời lão thái thái nói với Lạc Thanh Diên, cùng suy đoán của mình cho Lạc Thư Dương nghe.
Lạc Thư Dương nghe xong cũng giật mình, tuy anh không muốn thừa nhận người dưới tay có chuyện giấu diếm mình, nhưng là chuyện trọng đại như vậy, anh nhất định sẽ kiểm chứng lại lần nữa.
Nhưng mà...
"Nãi nãi không phải đã đáp ứng Thanh Diên ngày mai đi khám lại, đã đồng ý thì chắc không có vấn đề gì lớn chứ?"
Trần Mạn Hoa: "Nhưng mỗi lần nãi nãi khám lại đều là ở cùng một bệnh viện và bác sĩ, nãi nãi bản thân lại khỏe mạnh, em nghĩ, hay là ngày mai mình thay người khác đi."
"Thư Dương, ngày mai anh đích thân sắp xếp bác sĩ kiểm tra từ đầu tới cuối một lượt, như vậy mọi người chúng ta cũng yên tâm."
Lạc Thư Dương gật đầu: "Cám ơn em, Mạn Hoa."
"Ngày mai anh tự mình đi một chuyến."
Trần Mạn Hoa liếc xéo anh một cái: "Vợ chồng cả rồi, còn cần cảm ơn làm gì?"
Trần Mạn Hoa cũng rất hy vọng là mình lo lắng quá thôi, hy vọng sự việc không như nàng nghĩ.
Hai vợ chồng nói xong liền mỗi người đi một hướng.
Lạc Thư Dương không chậm trễ, trực tiếp bảo người dưới tay tạm thời đổi một bác sĩ đáng tin hơn cho lão thái thái, về phần vì sao không gọi Tiểu Vũ, là vì năm ngoái Tiểu Vũ lại nhập ngũ, quyết tâm kiên định đến nỗi, cảm giác như dù Lạc Thư Dương không cho đi, anh ta cũng nhất định sẽ đi… Bây giờ Tiểu Vũ ở đâu, Lạc Thư Dương cũng không biết.
Chỉ là mất đi một người tâm phúc như vậy, rất nhiều việc Lạc Thư Dương đều phải tự mình làm, anh cũng thật mệt mỏi.
Còn bên này, Lạc Thanh Diên cũng đã đưa lão thái thái về phòng.
"Nãi nãi, nãi tối nay ngủ sớm một chút, ngày mai con đến gọi nãi."
Lão thái thái cười gật đầu, Lạc Thanh Diên lúc này mới rời đi.
Mà nụ cười của lão thái thái lúc này mới tắt, xoa xoa cái đầu đau nhức không thôi.
Xem ra, ngày mai lại phải sắp xếp một phen rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận