Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 459: Nam Nguyệt, đột phá khẩu? (length: 8043)

Còn có Hồ Lan.
Hồ Lan, một người đáng sợ như vậy, năm đó Hồ Lan chính là người Hoa ở H quốc lâu năm, Hồ Lan thậm chí không phải đi theo Thôi Nhân Trí, mà là đi theo lão bà của Thôi Nhân Trí.
Lão bà Thôi Nhân Trí cũng là thiên kim tài phiệt H quốc, hai nhà có thể nói là môn đăng hộ đối.
Đối với chuyện của Thôi Nhân Trí ở bên ngoài, nghe nói lão bà hắn rất để ý, ở trước mặt biết chuyện này của Tạ Theo, còn suýt chút nữa nổi điên giết người, vẫn là người của Thôi Nhân Trí che chở Tạ Theo về nước.
Bằng không Tạ Theo có lẽ sớm đã chết nơi đất khách quê người.
Hồ Lan hiện tại đi theo bên người Nam Tinh là vì cái gì? Tạ Tùng Tĩnh không biết. . .
Mà khi Tạ Tùng Tĩnh vừa định nói gì đó, thì cánh cửa phòng ngủ ở bên trái tầng một được mở ra.
Nam Nguyệt vẻ mặt phức tạp từ trong phòng ngủ đi ra.
Tạ Tùng Tĩnh cùng Nam Hạo lập tức giật mình kêu lên.
"Nguyệt Nguyệt? ! Con về khi nào vậy?"
Nam Nguyệt nhìn ba mẹ: "Nam Tinh không phải là em gái ruột của con? Cho nên con bé thật ra là em họ của con?"
Tim Tạ Tùng Tĩnh lập tức lạnh đi.
Mắt Nam Nguyệt đỏ hoe, nước mắt lập tức rơi xuống, nàng lau một cái, lập tức ngồi xuống: "Trước kia ba mẹ luôn yêu thương Nam Tinh hơn con, vậy con cũng sẽ không nói gì, nhưng hiện tại đã rõ ràng con bé không phải là người ruột thịt, vậy nên phân biệt thân sơ."
"Theo con thấy, thân thế của Nam Tinh nên mau chóng nói cho hai nhà Đoàn Lạc."
Tạ Tùng Tĩnh lập tức đứng lên: "Nam Nguyệt, không thể làm như thế, con như vậy thì sau này em gái của con phải sống sao?"
Nam Nguyệt: "Ba mẹ cảm thấy hiện tại con bé vẫn còn muốn sống tốt sao?"
"Con cũng nghe hiểu, cái ông Thôi kia có vợ con rồi phải không? Người ta căn bản không có khả năng thừa nhận Nam Tinh là con gái ruột."
"Ba mẹ, đừng lại cố chấp nữa."
"Ba mẹ xem xem, Nam Tinh đã làm cho nhà mình và Đoàn gia hòa thuận thành ra cái dạng gì?"
Tạ Tùng Tĩnh còn muốn nói, Nam Nguyệt đã đứng lên: "Mẹ, vì con cho rằng con bé là em gái ruột của con, cho nên con mới nhường nhịn con bé như vậy, bao nhiêu năm nay, mỗi lần mẹ thiên vị con bé, mẹ có nghĩ đến con, có nghĩ đến em trai đã mất của con không?"
"Tóm lại, có hai con gái, từ hôm nay trở đi, ba mẹ chỉ có thể chọn một trong hai, có con thì không có nó."
Nói xong, Nam Nguyệt cũng mang theo hành lý chuẩn bị rời đi.
Tạ Tùng Tĩnh và Nam Hạo nhìn nàng, thần sắc ít nhiều có chút buồn bã.
Nam Nguyệt mắt đỏ hoe nói: "Ba mẹ, tin con một lần đi, chẳng lẽ nhất định phải đợi đến lúc cửa nát nhà tan mới hối hận sao?"
Nói xong, Nam Nguyệt quay người rời đi.
Hôm nay nàng về sớm, nhưng buồn ngủ, cho nên đang nằm trên giường đợi nàng nghĩ thông suốt, Thôi Nhân Trí đến, thấy bọn họ đang cãi cọ, nàng liền không ra ngoài.
Sau đó Nam Tinh đến...
Nam Nguyệt thật cảm thấy rất mệt, nàng không xuống lầu, mà là lên lầu, trực tiếp gõ cửa nhà Đoàn Dã, nhưng đợi rất lâu, Nam Nguyệt mới đột nhiên nhớ ra, Đoàn gia đã sớm chuyển đi rồi.
Thế là, Nam Nguyệt do dự một hồi, bấm số điện thoại của Lạc Thanh Diên.
Lúc này, Lạc Thanh Diên vừa đến Lạc gia, Đoàn Dã lái xe vào nhà xe, còn nàng ngồi trong sân chờ hắn.
Nam Nguyệt từ trước đến nay chưa từng gọi điện thoại cho nàng, nên khi thấy cuộc gọi này, lông mày nàng hơi nhíu lại.
Nhưng cuối cùng Lạc Thanh Diên vẫn bắt máy của Nam Nguyệt.
"Alo, Thanh Diên đấy à? Mình là Nam Nguyệt."
Giọng Lạc Thanh Diên lạnh lùng: "Là tôi."
Nam Nguyệt: "Bây giờ mình đang ở trước cửa nhà Đoàn Dã, mình biết cậu rất không thích nhà mình, nhưng hiện tại mình cũng giống cậu, mình cũng không thích Nam Tinh."
Lần này, đến lượt Lạc Thanh Diên cười: "Ồ? Nó không phải là em gái ruột của cô sao? Vì sao cô lại không thích?"
Nam Nguyệt trầm mặc một lúc mới nói: "Nó không phải là em gái ruột của mình, mình cũng là hôm nay mới biết."
Lạc Thanh Diên trực tiếp sửng sốt, nàng nghi ngờ tới chuyện Nam Tinh bị biến dị gen, cũng không nghĩ đến chuyện Nam Tinh không phải là con của nhà họ Nam.
Thế là, Nam Nguyệt dựa vào lan can cửa sổ, kể hết những gì đã chứng kiến tối nay.
Nam Nguyệt: "Mình không biết rốt cuộc nó đã làm những gì, nhưng dựa vào tính cách của nó, một khi đã xác định điều gì thì nó sẽ không từ thủ đoạn để đạt được."
Lạc Thanh Diên im lặng.
Nam Nguyệt còn nói: "Người đi theo bên cạnh Nam Tinh, tên là Hồ Lan, có lẽ có quan hệ với ông Thôi kia."
"Mà ông Thôi kia có vợ con, trong câu chữ, mình có thể cảm nhận được, ông ta rất kính trọng vợ của mình."
Nam Nguyệt thiếu chút nữa là trực tiếp bảo Lạc Thanh Diên đi tìm vợ Thôi Nhân Trí.
Lạc Thanh Diên trầm mặc một hồi, những thông tin mà Nam Nguyệt cung cấp rất hữu ích cho bọn họ, tuy rằng tạm thời chưa biết thật giả, nhưng nàng sẽ đi xác minh.
Nếu thật sự là như vậy, vậy thì bọn họ có lẽ sẽ có đột phá rất tốt.
Cho nên, Lạc Thanh Diên hỏi nàng: "Cô nói những điều này là muốn gì?"
Lạc Thanh Diên từ trước đến giờ không tin rằng, trên đời này có bữa trưa miễn phí.
Nam Nguyệt cười: "Mình chỉ muốn cho nhà mình trở lại cuộc sống bình thường."
Từ khi Nam Tinh làm minh tinh, cả nhà bọn họ cơ hồ đều sống dưới bóng ma của Nam Tinh.
Việc fan cuồng khắp nơi không nói, còn có việc tung tin đồn nhảm về cả nhà bọn họ.
Nam Nguyệt trước kia cùng chồng mình, mỗi năm đều dẫn các con đi du lịch, tuy bọn họ không phải gia đình giàu có gì, nhưng khoảng thời gian như thế cũng đủ khiến họ thỏa mãn.
Còn bây giờ thì sao? Hầu như không có cuộc sống riêng tư, khiến cho Nam Nguyệt đã sớm không chịu nổi.
Lúc trước bởi vì Nam Tinh là em gái ruột, cho dù Nam Tinh có đối xử với nàng tệ thế nào, nàng đều nhịn.
Nhưng bây giờ, nàng thật sự không nhịn được nữa.
Nam Nguyệt còn nhắc nhở Lạc Thanh Diên một câu: "Nam Tinh, con bé có tâm lý trả thù rất mạnh, khi còn bé trêu chọc mèo hoang ngoài cư xá, bị mèo cào cho một trận, sau đó con mèo đó liền chết."
Chuyện này chỉ có Nam Nguyệt biết, nhưng vì không muốn để người khác có ánh mắt khác về Nam Tinh, nên nàng không nói với ai cả, ngay cả ba mẹ cũng không biết.
Từ nhỏ tư duy của Nam Tinh đã khác với người thường, mặc kệ học gì, thiên phú đều rất cao.
Cho nên, thực ra Nam Nguyệt từ nhỏ đã có chút sợ Nam Tinh, chỉ là không ai biết thôi.
"Về sau Nam Tinh có làm chuyện tương tự hay không mình không biết, nhưng trời sinh nó đã là loại người xấu, ngàn vạn cẩn thận, và cũng xin ngàn vạn giữ bí mật."
Tâm trạng Lạc Thanh Diên rất phức tạp, nhưng đồng thời lại hiểu rõ hơn về Nam Tinh: "Tôi biết rồi, những gì cô nói tôi đều sẽ giữ bí mật, ngoài trừ tôi và những người xác minh những điều này, người không liên quan đến chuyện này, sẽ không biết, Nam Tinh cũng sẽ không biết."
Nam Nguyệt lập tức vui đến phát khóc: "Cảm ơn."
Lạc Thanh Diên nhẹ giọng "Ừ" một tiếng, rồi lập tức cúp điện thoại.
Nam Nguyệt cứ như vậy chậm rãi trượt xuống đất, rồi sau đó không nhịn được bắt đầu nức nở.
Bao nhiêu năm nay chịu ấm ức, giống như cuối cùng vào giờ khắc này đã được giải tỏa.
Nàng chỉ là một người bình thường, lúc trước không có cách nào chống lại Nam Tinh, hiện tại càng không có cách nào.
Nàng chỉ có thể đặt hy vọng vào nhà Đoàn gia và Lạc gia.
Chỉ cần Nam Tinh triệt để không thể ngóc đầu lên được, thì nàng và những người trong nhà mới có ngày sống dễ chịu.
Nam Nguyệt hết sức hiểu rõ, mình rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể thoát ra.
Sau khi cúp điện thoại, Lạc Thanh Diên lập tức liên lạc với Lạc Thư Dương: "Anh, anh rảnh không? Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh và chị dâu."
Lạc Thư Dương vốn định đi ngủ, nghe xong câu này liền vội vàng bật dậy.
"Tiện đường, em có đang ở nhà không?"
"Em đến ngay."
"Được, anh và chị dâu mười phút nữa đến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận