Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 24: Cãi lộn (length: 7772)

Diệp Noãn đối với cái này đệ đệ có oán tức giận, nếu như không phải là bởi vì mụ mụ bất công đệ đệ, nàng cũng sẽ không đến mức đáng thương như thế, nhưng mà...
Nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, nàng lại không có cách nào thật sự trách móc nặng nề hắn.
Thế là Diệp Noãn lau nước mắt, hướng phía Diệp Tiểu Thiên đi tới: "Cám ơn Tiểu Thiên."
Diệp Tiểu Thiên hướng phía Diệp Noãn vươn tay: "Tỷ tỷ, ta dẫn ngươi đi ăn mì tôm."
Diệp Noãn không khỏi hốc mắt lần nữa có chút ướt át, tiến lên một bước kéo tay Diệp Tiểu Thiên, hai tỷ đệ liền cùng đi đến phòng bếp, trên bàn đặt một bát mì tôm đã pha sẵn.
Diệp Tiểu Thiên tiến lên kéo ghế cho Diệp Noãn, Diệp Noãn trong lòng tràn đầy vui mừng.
Diệp Noãn bắt đầu ăn mì tôm, Diệp Tiểu Thiên liền tự mình ngoan ngoãn ngồi tại đối diện nàng, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ ngươi đừng khóc, nơi này cách trường học rất gần, ngày mai ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, ta có thể tự đi học."
Diệp Noãn hơi sững sờ, ngẩng đầu liền thấy Diệp Tiểu Thiên cười đến hai cái má lúm đồng tiền nhỏ cũng lộ ra.
Diệp Noãn nước mắt lập tức rơi xuống.
Diệp Tiểu Thiên vội vàng từ trên ghế xuống, chạy tới: "Tỷ tỷ..."
Diệp Noãn liền xoay người ôm lấy Diệp Tiểu Thiên, khóc nức nở.
Diệp Tiểu Thiên vươn tay vỗ vỗ Diệp Noãn, cho đến khi Diệp Noãn bình tĩnh lại, hắn mới hướng phía Diệp Noãn cười ngọt ngào.
Diệp Noãn cũng bị chọc cười, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt của hắn: "Nhanh đi rửa mặt đi ngủ, sáng mai tỷ tỷ gọi ngươi dậy."
Diệp Tiểu Thiên ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ!"
Diệp Tiểu Thiên đi rồi, chỉ còn lại Diệp Noãn một mình dưới ánh đèn lờ mờ ngồi ở trong phòng bếp.
Mà lúc này, trong phòng vệ sinh Diệp Tiểu Thiên dùng điện thoại đồng hồ gọi điện cho Đoạn Dã.
Diệp Tiểu Thiên: "Alo? Là Đoạn Dã ca ca sao?"
Đoạn Dã lúc này mới tỉnh: "Tiểu Thiên hả? Sao vậy?"
Diệp Tiểu Thiên không biết Đoạn Dã cùng Diệp Noãn chia tay, hắn chỉ nhớ rõ Đoạn Dã ca ca nói, nếu tỷ tỷ về nhà khóc thì phải gọi điện thoại cho hắn, trước kia đều như vậy, cho nên Diệp Tiểu Thiên lần này cũng làm như vậy.
Diệp Tiểu Thiên: "Đoạn Dã ca ca, tỷ tỷ của ta sau khi về nhà thì cãi nhau với mụ, khóc đến rất thương tâm..."
Đoạn Dã ngẩn ra: "Vậy Tiểu Thiên có an ủi tỷ tỷ không?"
Diệp Tiểu Thiên kiêu ngạo nói: "Có nha, ta nấu mì tôm cho tỷ tỷ ăn đó."
Nói xong, Diệp Tiểu Thiên lại có chút khó chịu nói: "Nhưng mà tỷ tỷ có vẻ như chưa ăn hết..."
Đoạn Dã nghe trong lòng cũng thấy khó chịu, hắn vẫn luôn biết Diệp Noãn phải đối mặt với gia đình như thế nào, cho nên lúc ở bên nhau, luôn có chiều theo nhiều hơn mấy phần.
Nhưng bây giờ...
Đoạn Dã: "Vậy Tiểu Thiên phải bảo vệ tỷ tỷ thật tốt nha."
Diệp Tiểu Thiên chăm chú gật đầu: "Vậy Đoạn Dã ca ca, ngươi cũng sẽ giống như trước đây an ủi tỷ tỷ sao?"
Đoạn Dã trầm mặc một lúc: "Sẽ."
Diệp Tiểu Thiên vui vẻ nói: "Cảm ơn ca ca, ngủ ngon."
Đoạn Dã: "Ngủ ngon."
Cúp điện thoại, Đoạn Dã thở dài bất đắc dĩ, hắn hiện tại, không làm gì, mới là tốt nhất cho Diệp Noãn.
Mà Diệp Noãn cũng rửa bát xong rồi về phòng ngủ, nhưng nàng lại nằm trên giường, cứ trằn trọc không ngủ được.
Hai năm này, mỗi lần nàng cãi nhau với mụ mụ, đều là Đoạn Dã an ủi nàng.
Hắn sẽ mang nàng đi sân chơi, sẽ mời nàng ăn đồ ngon, lúc đó, rõ ràng mình cũng vẫn là học sinh, nhưng mà vẫn sẽ dùng tiền tiêu vặt vào mình.
Đoạn Dã không thể tìm người trút giận lên nàng như thế...
Lúc này nàng sai rồi, vẫn không được sao?
Sáng sớm hôm sau, Diệp Noãn liền dậy thật sớm đưa Diệp Tiểu Thiên đi học.
Lúc Diệp Noãn đến trường học thì cũng đã hơn bảy giờ sáng, trên đường người đi lại nườm nượp, phần lớn đều là phụ huynh đưa con cái đi học, tiếng rao của mấy người bán hàng rong bên đường cũng không ngớt.
Diệp Noãn mua bánh bao và sữa đậu nành cho Diệp Tiểu Thiên, sau đó đưa Diệp Tiểu Thiên đến cổng trường: "Tiểu Thiên, ở trường học phải học tập thật giỏi, biết chưa?"
Diệp Tiểu Thiên ngoan ngoãn gật đầu: "Yên tâm đi, tỷ tỷ."
Diệp Noãn: "Được rồi, nhanh đi học đi."
Diệp Tiểu Thiên vẫy tay với Diệp Noãn: "Tỷ tỷ tạm biệt."
Diệp Noãn cũng vẫy tay với Diệp Tiểu Thiên, nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên đi về phía cổng trường, Diệp Noãn liền quay người.
Mà lúc này, Diệp Tiểu Thiên lại đột nhiên bị người ta tóm lấy.
Diệp Tiểu Thiên vừa quay đầu lại, trong nháy mắt liền vui vẻ: "Đoạn Dã ca..."
Đoạn Dã liền bịt miệng hắn lại: "Suỵt! Đoạn Dã ca ca nói nhỏ với con nhé?"
Diệp Tiểu Thiên hưng phấn gật đầu.
Đoạn Dã dắt Diệp Tiểu Thiên sang một bên, ngồi xổm xuống, vừa định mở miệng nói chuyện thì Diệp Tiểu Thiên liền mắt sáng rỡ nhìn phía sau Đoạn Dã, kêu một tiếng: "Tỷ tỷ!"
Đoạn Dã trong lòng lập tức lạnh đi, quay đầu nhìn thoáng qua, liền thấy Diệp Noãn đang đứng cách hắn không xa nhìn hắn.
Rất nhanh, Diệp Noãn liền đi tới, kéo Diệp Tiểu Thiên lại: "Tiểu Thiên, sắp trễ giờ học rồi, mau đi học đi, tan học tỷ tỷ tới đón con nha."
Diệp Tiểu Thiên nhìn Đoạn Dã, lại nhìn Diệp Noãn, rồi gật gật đầu: "Ca ca, tỷ tỷ tạm biệt."
Đoạn Dã cùng Diệp Noãn đồng thanh: "Tạm biệt."
Hai người nhìn Diệp Tiểu Thiên đi vào trường học, xung quanh cũng dần yên tĩnh lại.
Diệp Noãn không nhìn Đoạn Dã, chỉ bình tĩnh hỏi: "Ngươi đến làm gì?"
Đoạn Dã nhất thời không nói gì.
Diệp Noãn: "Hay nói, ngươi tìm đến đệ đệ của ta, là muốn làm gì?"
Đoạn Dã trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Tối hôm qua, Tiểu Thiên gọi điện cho ta."
Diệp Noãn tim khẽ run lên, không khỏi hốc mắt mỏi nhừ: "Cho nên, ngươi đến cười nhạo ta sao?"
Đoạn Dã bị lời này nghẹn lại, nhưng cũng không muốn đôi co với Diệp Noãn nữa, thế là lấy tấm thẻ trong túi ra đưa cho Diệp Noãn: "Đây là đồng nghiệp công ty ta, con của nhà hắn học lớp hai, cần học thêm toán và tiếng Anh, một buổi hai trăm, từ trước đến nay thành tích học tập của cô rất tốt, lại học sư phạm, lại càng thích hợp."
Nói xong, Đoạn Dã quay người chuẩn bị rời đi.
Diệp Noãn lại đột nhiên mở miệng: "Đây là cái gì? Ngươi bố thí sao?"
Đoạn Dã nhắm mắt lại, hắn biết Diệp Noãn sẽ phản ứng như vậy, ban đầu muốn tránh Diệp Noãn, lừa gạt Diệp Tiểu Thiên một chút, để Diệp Tiểu Thiên nói cho Diệp Noãn, nhưng vẫn bị lộ hết.
Diệp Noãn đi đến trước mặt Đoạn Dã, đem tấm danh thiếp kia trực tiếp nhét vào người Đoạn Dã: "Đoạn Dã, ta không cho phép ngươi vũ nhục ta như vậy! Ta cũng có tự tôn!"
Đoạn Dã cắn răng, có chút tức giận: "Ở điều kiện tiên quyết đảm bảo đủ ăn mặc, duy trì tự tôn mới gọi là tự tôn! Cô tính là cái gì? Diệp Noãn, cô là người trưởng thành rồi, nói chuyện làm việc có thể dùng đầu óc một chút không?"
Diệp Noãn mắt đỏ ngầu gào lên với hắn: "Ngươi chính là xem thường ta! Ngươi cảm thấy ta cách ngươi liền không sống được! Ta Diệp Noãn còn không đến mức phế vật đến nỗi cần ngươi tiếp tế!"
Đoạn Dã xem như đầu hàng, trực tiếp nhắm mắt lại: "Được, cô thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế đó, coi như hôm nay tôi chưa từng tới, coi như tôi xen vào việc của người khác, được chưa?"
Nói xong, Đoạn Dã không muốn nán lại nữa, sải bước chân nhanh chóng rời đi.
Nhưng Diệp Noãn lại không muốn, nàng bỗng nhiên xông lên trước từ phía sau ôm lấy eo Đoạn Dã: "Đoạn Dã, đừng cãi nhau, chúng ta đừng cãi nhau, chúng ta cùng nhau cho tốt có được không? Ta không thể không có anh..."
Diệp Noãn nghẹn ngào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận