Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 324: Năm mới (length: 8207)

Mười giờ tối, Đoàn gia.
Lúc này, tất cả mọi người đã ăn cơm xong xuôi, tại nhà chính bày mấy bàn mạt chược, năm nay trên bàn mạt chược chính là Lạc Thanh Diên, Đoạn Dã liền dời ghế ngồi cạnh nàng, thấy tràn đầy phấn khởi.
Một bàn bốn người, Đoạn Dã một bàn này là Lạc Thanh Diên, Lương Mặc, Thẩm Niệm Niệm và mẹ Lương Mặc.
Đoạn Trạch ở bàn sát vách gọi Đoạn Dã: "Ngươi qua đây đi theo vợ ngươi làm gì? Tới chơi với bọn ta đi..."
Đoạn Dã: "Ta mới không đi, ta không có tiền."
Đoạn Trạch đen mặt nhìn đống tiền trăm trong tay hắn: "Vậy trong tay ngươi là cái gì?"
Đoạn Dã không để ý tới hắn, đây là tiền vợ hắn thắng mà, hắn không cầm ai cầm?
Lạc Thanh Diên có chút bất đắc dĩ: "Ngươi đi chơi đi, thắng tính ngươi."
Đoạn Dã cười: "Ý là thua tính ngươi?"
Lạc Thanh Diên không nhìn hắn, nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu: "Ừm."
Đoạn Dã lập tức vui vẻ, chả trách người ta nói đàn ông sướng thì đơn giản như vậy.
Thế là, Đoạn Dã quả quyết cầm hết tiền mặt trước mặt Lạc Thanh Diên đi, bê ghế của mình đến tìm Đoạn Trạch: "Đến rồi đến rồi, ba thiếu một mà phải không? Cái này tới..."
Đoạn Kiến Thành đen mặt: "Không có thiếu ngươi."
Đoạn Dã tự giác ngồi xuống một bên: "Thiếu thiếu, có thêm ta một người là vừa vặn a..."
Nhà chính ồn ào náo nhiệt, tiếng mạt chược kêu lạch cạch.
Thẩm Niệm Niệm và Lương Mặc hai phụ nữ có thai cũng rất vui vẻ.
Đinh Nhất Phân và Miêu Tố Trân ngồi trước tivi xem ti vi, còn Lương Âm thì trốn trên ghế salon đánh Vương Giả, một nhà vui vẻ hòa thuận, chỉ chờ năm sau, trong nhà có thể có thêm hai vị tiểu bất điểm.
Mà lúc này Nam Tinh thì ở trong phòng hóa trang sân khấu, lặng lẽ nhìn điện thoại, trên màn hình là tin nhắn chat với Đoạn Dã, cách lần nói chuyện trước đó, đã rất lâu rồi.
Ngay lúc Nam Tinh ngẩn người, một bàn tay trắng nõn cầm điện thoại trong tay nàng đi.
Nam Tinh lúc này mới hoàn hồn, ngẩng đầu, thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Trần Đậu Đậu.
Nam Tinh cười: "Đậu Đậu, cậu đến rồi."
Trần Đậu Đậu trực tiếp khóa điện thoại, đưa trả cho nàng: "Nam Tinh, dù nói vậy rất tàn nhẫn, nhưng đường là tự chọn, Đoạn Dã đã kết hôn rồi, cậu không thể chìm đắm trong quá khứ, cậu phải có cuộc sống của mình, cậu hiểu chưa?"
Đậu Đậu luôn rất tỉnh táo, bất kể năm xưa thời học sinh hay bây giờ, Đậu Đậu luôn là người duy nhất ở bên cạnh nàng.
Nam Tinh dời mắt: "Tớ biết, chẳng phải tớ đang đi trên con đường của mình sao?"
Trần Đậu Đậu có chút bất đắc dĩ: "Vậy sao cậu còn xem hắn? Đêm nay giao thừa, hắn cùng vợ qua đây, Nam Tinh, cậu đang mơ mộng gì vậy?"
Nam Tinh trầm mặc.
Đúng vậy, nàng đang mơ mộng gì?
Trần Đậu Đậu: "Bởi vì trước kia mỗi năm giao thừa đều là hắn ở bên cậu, nên bây giờ cậu không quen?"
"Nam Tinh, Đoạn Dã lần đầu không cùng cậu đón giao thừa sao?"
"Hắn với Diệp Noãn hai năm đó, hắn ở bên Diệp Noãn đón giao thừa, vậy khi đó đêm giao thừa cậu có nhớ đến hắn không?"
Nam Tinh ngẩn người, lập tức cúi đầu.
Trần Đậu Đậu rất không nỡ, nhưng Nam Tinh nên bắt đầu cuộc sống của mình.
Vợ Đoạn Dã không phải người bình thường, ưu tú, mạnh mẽ lại một lòng một dạ với Đoạn Dã như vậy ở bên cạnh, là đàn ông cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Cứ nói là do trời xui đất khiến, nhưng kết cục chính là như vậy.
"Nam Tinh, bỏ hắn đi, đẩy hắn ra, đều do cậu chọn, mặc kệ bây giờ cậu đau khổ đến mức nào, cậu đều phải chịu, trên thế giới này, có những người có thể nối lại, có những người không thể."
"Tin nhắn này, cậu không được gửi."
Nghĩ nghĩ, Trần Đậu Đậu vẫn là cầm điện thoại của Nam Tinh đi.
"Đêm nay trực tiếp đêm giao thừa, cậu từ trên sân khấu xuống tớ đưa cho cậu xem sau."
Nói xong, Trần Đậu Đậu quay người muốn đi vội.
Nam Tinh lại giữ nàng lại: "Tớ chỉ muốn nói một câu chúc mừng năm mới."
Trần Đậu Đậu ngồi xổm người xuống, lại thấy gương mặt tinh xảo của Nam Tinh đã phủ đầy nước mắt.
Trần Đậu Đậu đau lòng, nhưng vẫn cầm giấy ăn trên bàn lên, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cho nàng.
Nàng nói: "Nam Tinh, tớ không khuyên cậu bây giờ chấp nhận người khác ngoài Đoạn Dã, nếu cậu thật sự không bỏ xuống được, thì hãy đứng ở nơi cao hơn thật xa, để trên TV, video ngắn, và trên mỗi màn hình quảng cáo đều có hình ảnh và video của cậu."
"Hắn sẽ nhớ cậu cả đời."
"Bất kể sau này mấy chục năm nữa, quá khứ của các cậu bị lãng quên đến mức nào, thì ít nhất khi hắn nhớ về cậu, trong ký ức cậu là người đẹp nhất."
Tim Nam Tinh đau nhói, nàng không hiểu, chỉ mới một năm ngắn ngủi, vì sao mọi thứ lại thay đổi.
Trần Đậu Đậu là người hiểu rõ Nam Tinh nhất trên thế giới, Nam Tinh không nói, Trần Đậu Đậu lại như vậy hồi đáp nàng.
"Không phải một năm, từ khi cậu cự tuyệt hắn bắt đầu, là thực sự hơn ba năm rồi."
"Tối nay là đêm giao thừa, mọi người sẽ ngồi trước TV xem cùng các cậu đếm ngược giao thừa, có lẽ hắn cũng vậy?"
"Nam Tinh, cậu muốn mắt đỏ hoe gặp hắn sao?"
Nam Tinh ngẩng đầu, gương mặt đó khác với vẻ ngây ngô, non nớt thời đi học, hiện giờ thiên về thành thục, ngọt ngào, trải qua những chuyện này, Nam Tinh lại mang vẻ đẹp tan vỡ, khiến người ta không tự chủ muốn bảo vệ nàng.
Nam Tinh cong môi, nói một câu: "Không muốn."
Trên sân khấu, nàng nhất định phải là đẹp nhất.
Trước kia Đoạn Dã không bao giờ bỏ lỡ video nào của nàng, dù bây giờ không còn, nàng cũng vẫn muốn thể hiện bản thân tốt nhất.
Trần Đậu Đậu thở dài một tiếng: "Tớ đi gọi thợ trang điểm."
Nam Tinh: "Cảm ơn cậu, Đậu Đậu."
Trần Đậu Đậu không nói gì, vội vàng đi ra ngoài.
Rất nhanh, thời gian trôi đến khi còn hai phút nữa là đến không giờ.
Đoàn gia.
Đoạn Dã đang cẩn thận nhìn bài, mà trên TV đã xuất hiện bóng dáng của Nam Tinh.
Đinh Nhất Phân quay đầu nhìn mọi người, cuối cùng vẫn không mở miệng để ai đó lên tiếng.
Trong buổi phát sóng trực tiếp, mọi người bắt đầu đếm ngược: "10...9..."
Bàn của Lạc Thanh Diên lại dừng lại, Đoạn Dã vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm bài, TV ở sau lưng hắn, người quan trọng nhất thời thanh xuân của hắn đang ở trên màn hình lớn, vậy mà hắn không quay đầu nhìn một chút.
Mãi đến khi đếm ngược kết thúc, bàn của Đoạn Dã mới dừng, và vừa dừng lại, cằm hắn liền bị một bàn tay nắm vuốt xoay sang chỗ khác.
Lập tức một nụ hôn ướt át chạm lên môi hắn.
Lạc Thanh Diên hôn nhẹ, bốn mắt nhìn nhau, hắn thấy trong mắt người yêu tràn đầy yêu thương.
"Đây là năm mới đầu tiên chúng ta trải qua, lão công, chúc mừng năm mới."
Tim Đoạn Dã đập thình thịch, dường như có chút không chịu nổi sự tấn công sắc đẹp này của Lạc Thanh Diên.
Vợ hắn, cười lên quả thật là người xinh đẹp nhất thế giới.
Nhưng Đoạn Dã chưa kịp đáp lời, bên ngoài liền vang lên tiếng pháo hoa rực rỡ.
Giọng Lương Âm hưng phấn vang lên: "Pháo hoa đó, mọi người mau ra xem!"
Thế là, Lạc Thanh Diên kéo Đoạn Dã, theo bản năng mười ngón tay đan vào nhau.
"Đi thôi."
Thẩm Niệm Niệm vẫn còn đang cầm đồ ăn vặt trên bàn, bị Đoạn Trạch cưỡng chế cầm xuống: "Em ăn cả đêm nữa lát đêm ngủ không được anh cũng mặc kệ."
Thẩm Niệm Niệm vẫn ôm tay hắn làm nũng: "Ấy, chỉ một cái đùi gà thôi mà, xin lão công, em giờ là hai người đó..."
Đoạn Trạch mặt xị nắm nàng đi ra ngoài: "Ba người cũng không được."
Thẩm Niệm Niệm lẩm bẩm khó chịu: "Ây da, không muốn mà..."
Mà bọn họ, không ai quay đầu nhìn TV.
Mỗi người đều chìm đắm trong hạnh phúc đặc hữu của mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận