Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 116: Cùng Niệm Niệm ở chung, có được hay không? (length: 7740)

Kinh Đô, tám giờ tối.
Đoạn Dã vừa mới vào cửa, liền ngửi thấy mùi thịt thơm.
Đoạn Dã tranh thủ thời gian đổi giày, cởi áo khoác, liền tiến vào phòng bếp, trong tay hắn còn ôm một hộp nhỏ bánh ga-tô sô-cô-la.
Lạc Thanh Diên thích ăn, cho nên trên đường trở về, hắn tiện thể mua.
Đi càng gần, mùi thơm càng nồng đậm, Đoạn Dã chăm chú nhìn, liền thấy Lạc Thanh Diên mặc một bộ áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần đùi ba phần, lộ ra đôi chân thẳng tắp thon dài, cúi thấp đầu vo viên thịt, buộc tạp dề, đang ở bên cạnh bếp lò bận rộn.
Đoạn Dã bận rộn cả ngày, nói thật, mệt mỏi chắc chắn là có mệt, nhưng về đến nhà thấy cảnh này, lập tức cảm giác tinh khí thần của mình đều trở về.
Đoạn Dã liền vội vàng đi tới, từ phía sau ôm lấy Lạc Thanh Diên, lúc này mới thỏa mãn thở dài một tiếng.
Lạc Thanh Diên: "Hôm nay về muộn như vậy? Mệt không?"
Đoạn Dã: "Có chút, nhưng mà không sao, ta mua bánh ga-tô cho ngươi đây, để tủ lạnh giữ tươi một hồi chờ tối đến ăn khuya, sẽ rất ngon."
Lạc Thanh Diên nghiêng đầu, ngay trên môi Đoạn Dã, hôn một cái, mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, giọng nói trở nên ngọt ngào: "Cảm ơn lão công ~"
Đoạn Dã cười xoa đầu nàng: "Không khách sáo, lão bà."
Hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Lạc Thanh Diên từ trên tay hắn nhận lấy bánh ga-tô, lập tức đẩy hắn đi ra ngoài: "Ngươi nhanh đi tắm rửa chờ ngươi tắm rửa xong là có thể ăn cơm."
Đoạn Dã vừa đáp vừa đi về phòng ngủ, hắn vừa định vào phòng ngủ thì.
Lạc Thanh Diên từ phòng bếp thò ra một cái đầu: "Chờ một chút."
Đoạn Dã nghi hoặc: "Sao vậy?"
Một lát sau, Lạc Thanh Diên đến, trên tay bưng một bó hoa tươi lớn, là hoa hồng trắng + hoa nhài phối màu, trông rất đẹp.
Đoạn Dã ngây người.
Lạc Thanh Diên đem bó hoa tươi đưa cho Đoạn Dã, sau đó nhón chân ghé vào tai hắn hôn một cái.
"Lão công, tặng hoa cho anh, hy vọng anh thích."
Tim Đoạn Dã như muốn tan chảy, nhà ai có lão bà vào lúc tan làm sẽ cho lão công mình sự lãng mạn như thế chứ?
Cái này không phải là việc đàn ông hay làm sao?
Đoạn Dã vừa cảm thán, vừa trực tiếp ôm chặt lấy Lạc Thanh Diên, cúi xuống môi nàng hôn đi hôn lại.
"Ta rất thích, đa tạ tỷ tỷ."
Nói xong, Đoạn Dã buông Lạc Thanh Diên ra, chuẩn bị đi tắm rửa, ai ngờ Lạc Thanh Diên lại kéo hắn lại.
Khi Đoạn Dã quay đầu lại, khóe môi Lạc Thanh Diên cong lên: "Lại làm thêm một lần."
Đoạn Dã dở khóc dở cười: "Cái gì?"
Lạc Thanh Diên: "Ngươi biết mà, nhanh lên, lại làm thêm một lần, nếu không đồ ăn lát nữa sẽ bị khét đấy~"
Đoạn Dã trợn to mắt: "Ngươi không tắt bếp à?"
Lạc Thanh Diên: "Mau lên, lại một lần thôi, ta sẽ vào tiếp tục làm món anh thích ăn."
Đoạn Dã bất đắc dĩ: "Tỷ tỷ..."
Lạc Thanh Diên trực tiếp cười không khép miệng được, lập tức lại ôm Đoạn Dã, cọ cọ vào cổ hắn.
"Ta yêu anh chết mất, a Dã."
Nói xong, Lạc Thanh Diên liền nhanh như chớp, vội vàng chui vào phòng bếp.
Trong lòng Đoạn Dã ngọt ngào, khóe miệng cười không tài nào kiềm chế được.
Nhưng, đều để hắn gọi là tỷ tỷ, chẳng phải là hắn có chút thiệt thòi sao?
Khi nào phải đem Lạc Thanh Diên khóa trên giường, bắt nàng gọi mấy tiếng ca ca mới được.
—— H Châu.
Đoạn Trạch vừa cùng Thẩm Niệm Niệm từ phòng ăn ra.
Thẩm Niệm Niệm liền quấn lấy hắn: "Ca ca, anh cõng em được không?"
Đoạn Trạch bất đắc dĩ: "Vừa ăn xong, em nên vận động một chút."
Thẩm Niệm Niệm ôm cánh tay hắn lay qua lay lại, giống như muốn lay đến cầu gãy.
"Ca ca, em xin anh mà, em còn đang mang giày cao gót đấy, đi bộ đau chân quá..."
Đoạn Trạch làm như không nghe, Thẩm Niệm Niệm có thể nói là dùng hết vốn liếng, làm nũng không xong, liền nhón chân lên dụi vào người hắn.
Đoạn Trạch trực tiếp lấy tay che miệng nàng: "Thẩm Niệm Niệm, trước mặt mọi người, chú ý chút."
Thẩm Niệm Niệm mở to đôi mắt to vô tội, giống như hắn không buông tay, nàng một giây sau liền khóc òa lên.
Đoạn Trạch chỉ có thể buông tay, Thẩm Niệm Niệm như được như ý tiến tới "bẹp" một cái hôn lên má Đoạn Trạch.
"Hì hì, em biết mà, ca ca nhất định không nỡ làm khó em..."
Tốt, Đoạn Trạch thậm chí không cần dỗ nàng, nha đầu này tự mình đã hạ mình xong rồi.
"Trạch ca ca, em xin anh mà, anh cứ cõng em đi, em cam đoan, về sau em sẽ nghe lời anh hết."
Đoạn Trạch nhìn nàng: "Thật không?"
Thẩm Niệm Niệm gật gật cái đầu nhỏ, rất đáng yêu: "Thật!"
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng Thẩm Niệm Niệm trong lòng vẫn nghĩ, đến khi không muốn đáp ứng, nàng sẽ chạy.
Trong lòng nàng có chút tính toán này, Đoạn Trạch làm sao lại không thấy được? Cái con bé ngốc nghếch này, Đoạn Trạch thật đau đầu, nhưng cuối cùng vẫn cam chịu ngồi xuống.
Đoạn Trạch cõng Thẩm Niệm Niệm đi trên con phố có đèn đường.
H Châu không lớn, vì vậy giờ này, đại đa số mọi người đều đã về nhà ngủ.
Chỉ có Thẩm Niệm Niệm, chiều không chịu ăn cơm cho ngon, đến tối, nhất định phải ra ngoài ăn khuya, hắn không chịu nổi Thẩm Niệm Niệm làm nũng với hắn, tự nhiên là cùng đi theo.
Mặt Thẩm Niệm Niệm tròn xoe, như nắm bột gạo, nhưng người thì lại rất nhẹ, chỗ cần có thì vẫn có, xúc cảm cũng rất tốt.
Đoạn Trạch cũng như Đoạn Dã, từ nhỏ đều luyện võ, thể lực mặc dù không bằng Đoạn Dã, nhưng cõng một Thẩm Niệm Niệm vẫn không thành vấn đề.
Thẩm Niệm Niệm ghé trên lưng hắn, khẽ hỏi hắn: "Ca ca, sau này anh là bạn trai của em đúng không?"
Đoạn Trạch: "Không thì sao? Không muốn à?"
Thẩm Niệm Niệm cười hì hì hai tiếng, ôm chặt hắn hơn: "Muốn muốn, nằm mơ cũng muốn, sao lại không muốn chứ? Em biết mà, ca ca tốt nhất~"
Đoạn Trạch: "Thẩm Niệm Niệm, em muốn làm anh nghẹt thở sao?"
Thẩm Niệm Niệm lúc này mới vội vàng nới lỏng tay ra, sau đó ở bên tai Đoạn Trạch nói: "Ca ca, em có thể chuyển tới ở cùng anh không?"
Đoạn Trạch: "Phòng anh nhỏ."
Chỗ của hắn là nhà trọ độc thân, sao có chỗ cho hai người ở?
Thẩm Niệm Niệm lại bắt đầu: "Không chịu đâu, người ta chỉ muốn ở cùng ca ca thôi, về sau mỗi ngày mở mắt ra đều có thể thấy ca ca, ca ca không muốn sao? Không muốn mỗi đêm đều có bà xã mềm mại thơm tho làm gối ôm à?"
"Ca ca, em xin anh đó~"
Đoạn Trạch cười đến không ngừng được: "Em cầu xin anh nhiều chuyện quá, không biết phải đáp ứng cái nào đây."
Thẩm Niệm Niệm cười hắc hắc hai tiếng, hôn hai cái "bẹp" lên mặt hắn, nói: "Đều đáp ứng nha, dù sao Niệm Niệm xinh đẹp như vậy, lại đáng yêu như thế, còn thơm nữa, ca ca nỡ cự tuyệt sao?"
Đoạn Trạch thật bị Thẩm Niệm Niệm chọc cho cười không khép miệng được.
Nha đầu này, quá biết dát vàng lên mặt mình.
Đoạn Trạch: "Có chút không nỡ, nhưng vẫn có thể cự tuyệt."
Ngực Thẩm Niệm Niệm dán chặt vào lưng Đoạn Trạch, còn cọ qua cọ lại, Đoạn Trạch thật là đau đầu, nhưng Thẩm Niệm Niệm hoàn toàn không biết.
"Ca ca, đừng cự tuyệt em mà, có được không? Hôm nay về em sẽ giặt tất cho ca ca!"
Đoạn Trạch: "Em biết làm sao?"
Thẩm Niệm Niệm: "Em biết!"
Nói rồi, Thẩm Niệm Niệm còn lén nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói bên tai Đoạn Trạch: "Là bạn gái, em còn có thể giặt đồ lót cho ca ca nữa nha~"
Đoạn Trạch có chút trầm mặc: "..."
"Cho nên, ca ca đừng cự tuyệt em nha, Niệm Niệm có thể sưởi ấm giường, ăn ít, lại còn biết giặt quần áo, còn có thể làm ca ca vui vẻ nữa, ca ca không lỗ, xin ca ca đó~"
"Ở chung với Niệm Niệm, có được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận