Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 283: Giương đông kích tây (length: 7913)

Đoạn Dã: "Đây là Phương Nhu tỷ mở miệng?"
Đoạn Trạch: "Không phải."
Đoạn Dã cười cười: "Kỳ thật Thẩm gia có thể làm được, ngươi không muốn mượn nhờ Thẩm gia thế lực, là sợ tiểu tẩu tử trong lòng không thoải mái?"
Đoạn Trạch hiếm khi không nói gì, hắn là sợ Thẩm Niệm Niệm biết trong lòng không thoải mái.
Đoạn Dã coi như hiểu rõ ca ca của mình.
Mặc dù Đoạn Trạch không có ý niệm khác trong đầu, nhưng...
Đoạn Dã: "Ca, ta hiểu trong lòng ngươi nghĩ gì, nhưng nữ nhân chính là dễ dàng suy nghĩ nhiều, chính ngươi nói thẳng cho nàng biết, dù sao cũng tốt hơn là sau này một ngày nào đó nghe được từ người khác."
"Tiểu tẩu tử tuy tuổi không lớn lắm, nhưng ta thấy cũng không phải không biết lý lẽ, Phương Lượng là người của Phương gia, cái này cũng không có gì không thể nói."
Trên con đường phía trước, vô luận là hôn nhân, sự nghiệp, hay là tình yêu, đối với chuyện của người khác, người ngoài cuộc nhìn rất rõ, nhưng đôi khi đến phiên mình, cũng chưa chắc đã vậy.
Đoạn Trạch suy nghĩ một chút, cũng cười cười, lắc đầu nói: "Việc này ta sẽ nói cho nàng, ta không muốn để cho nàng vì những chuyện này mà mệt mỏi."
Đoạn Dã vỗ vai Đoạn Trạch: "Ta biết."
"Ca, nói thật, về phương diện này, ta là người từng trải đó, nghe ta không sai đâu."
Đoạn Trạch đưa tay liền nhẹ nhàng đập vào gáy Đoạn Dã một cái: "Ngươi mới bao nhiêu tuổi? Mà đã nói chuyện như người từng trải trước mặt ca?"
Đoạn Dã cười hắc hắc hai tiếng, hai người sóng vai nhìn tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ.
Từ khi tuyết rơi sớm hôm nay, tuyết đọng ngày càng dày thêm.
Tất cả trông có vẻ gió êm sóng lặng, nhưng thực tế ai cũng biết, đoạn kết mới là khó khăn nhất.
Đoạn Dã thở dài một hơi: "Năm nay đúng là thời buổi rối ren..."
Đoạn Trạch: "Bình ổn hơn hai mươi năm, giờ có chút trắc trở, cũng là bình thường."
Đoạn Dã nghe vậy, cười gật đầu.
Hai người cũng không ở trong phòng lâu, điện thoại của Lý Vĩ liền gọi đến.
"Tin tức đã thả ra, trưa mai, sẽ áp giải Hổ ca vào trong tỉnh, người của chúng ta đã được phái đi dọc theo đường kiểm tra đường vào tỉnh."
Đoạn Dã: "Rất tốt, thế thân chuẩn bị xong chưa?"
Lý Vĩ: "Trong thời gian ngắn tìm được một người dáng người tương tự hơi khó, nhưng đã đang toàn lực tìm kiếm."
Đoạn Dã gật đầu: "Nhanh lên đi."
Lý Vĩ: "Các ngươi khi nào xuất phát?"
Đoạn Dã: "Bây giờ."
Lý Vĩ sửng sốt một hồi: "Ngàn vạn cẩn thận."
Đoạn Dã: "Biết."
Vừa cúp điện thoại, Đoạn Dã liền nói: "Hai mươi phút sau tập hợp ở dưới lầu, bên ngoài băng giá tuyết phủ, mặc ấm vào."
Đoạn Trạch: "Được, chúng ta sẽ kiểm tra người cho tốt, ngươi mau đi đi."
Đoạn Dã gật gật đầu, hai anh em liền về phòng mình.
Trong phòng rất ấm áp, Lạc Thanh Diên ngủ đến hai má cũng có chút hồng, cái miệng nhỏ hơi nhếch lên.
Đoạn Dã thay bộ đồ giữ ấm, khoác thêm một chiếc áo khoác màu đen, sau đó mới đi tới, hôn lên mặt Lạc Thanh Diên một cái.
Làm xong những việc này, Đoạn Dã mới mặc áo khoác đi ra cửa, mà Lạc Thanh Diên ngủ tiếp rất ngon, ngay cả trong mơ cũng cười.
Khi Đoạn Dã đến sân thì, một nửa người trong biệt thự đã được Đoạn Trạch kiểm kê xong, tất cả đang chờ Đoạn Dã.
Đoạn Dã cao hơn mét tám, mặc áo khoác đen cùng giày ống, ngược lại khiến mọi người phải ngoái nhìn.
Đoạn Dã vừa đến, liền trực tiếp vung tay: "Xuất phát."
Thế là, tất cả mọi người chui lên xe, hết chiếc Pika này đến chiếc xe van khác, ước chừng hơn mười chiếc.
Phía sau biệt thự vẫn còn rất nhiều xe sang trọng, nhưng theo lời Đoạn Dã thì làm nhiệm vụ nên kín đáo một chút, cho nên không ai đụng đến mấy chiếc xe sang đó.
Ai cũng muốn về kinh đô, nhưng vì người phụ nữ mang dòng máu Đoàn gia vẫn còn ở đây, bọn họ không thể đi.
Mọi người vừa ra khỏi cổng biệt thự, liền riêng mỗi người một hướng mà đi.
Bánh xe nghiến trong đống tuyết để lại những vết tích nặng nề.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đoạn Dã mang Tiểu Vũ và những người khác đi đến một con đường trên tuyến đường từ Vấn Châu đến tỉnh thành, Đoạn Dã giấu xe vào trong rừng, rồi mang theo người tiếp tục ôm cây đợi thỏ.
Tiểu Vũ: "Thời tiết này thật lạnh, mà nói có thật có thể bắt được người không vậy?"
Đoạn Dã: "Có thể chứ, ta không chắc chắn."
Tiểu Vũ: "Không chắc chắn mà còn tới?"
Đoạn Dã cười: "Cũng bởi vì không chắc chắn, nên không chỉ mình ngươi đến đây."
Đoạn Dã vừa tùy tiện tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, vừa giải thích: "Từ Vấn Châu đến tỉnh thành có nhiều đường lắm, đoàn áp giải chắc chắn đi đường quốc lộ, mà mấy con đường quốc lộ đó cũng chỉ có mấy con mà thôi, những người đó chắc chắn sẽ chuẩn bị từ trước."
"Chỉ cần bắt được những kẻ cố tình tới gây chuyện, chuyện của chúng ta coi như đã thành công một nửa."
Loan xoa xoa ngón tay bị cóng cứng: "Ai, tiếc rằng chịu khổ vẫn là chúng ta."
John run rẩy vì lạnh: "Cũng chỉ có thể là chúng ta... Cục cảnh sát hiện giờ động một chút là như ong vỡ tổ..."
Tuyết vẫn rơi, Đoạn Dã và những người khác rất nhanh đã phủ lên một lớp tuyết trắng.
Đoạn Dã suy nghĩ: "Hay là ta vào trong xe bật điều hòa, chúng ta thay phiên nhau ra canh chừng đi? Một người canh là được, không thì lạnh quá..."
Đề nghị của Đoạn Dã nhận được sự nhất trí của những người còn lại.
Thế là Đoạn Dã nói: "Vậy thế này nhé, Tiểu Vũ canh chừng, ba người chúng ta vào trước."
Nói xong, Đoạn Dã xoay người rời đi.
John và Loan vội vàng theo sau.
Tiểu Vũ: "..." Sao người chịu thiệt luôn là ta?!
Tiểu Vũ ngậm ngùi ngồi xổm xuống nhìn đường...
Cứ như vậy cả bốn người thay nhau ngồi xổm một tiếng, trên đường vẫn không thấy một ai đến.
"Xè... Xè..." Tiếng điện thoại vang lên.
Trong bộ đàm vang lên tiếng của Tiểu Vũ: "Đoàn ca, trời sắp tối rồi, anh nói bọn họ có khi nào không định giăng bẫy trên đường không?"
Đoạn Dã đang gà gật buồn ngủ trong xe, nghe vậy, chợt tỉnh táo lại: "Chắc không đâu."
Tiểu Vũ thở dài: "Cứ thế này chắc em đông cứng mất... Hắt xì!"
Đoạn Dã cười cười, vừa định nói chuyện thì điện thoại reo.
Vừa bắt máy, tiếng Đoạn Trạch liền vang lên: "Chỗ ta cả ba con đường đều có người tới, xem ra, chắc là mỗi con đường đều định giở trò..."
Đoạn Dã liếc nhìn cái cầu không xa, hắn rất tò mò xem đám người kia định làm cái gì để khiến cái cầu đó không đi được nữa.
Đoạn Dã: "Cứ coi ai là được, kệ cho bọn họ làm đi, ghi lại bằng chứng."
Đoạn Trạch cùng người của mình đang nằm rạp trong đống tuyết, một người khác thì cầm máy ảnh, chiếu rõ mồn một vào đám người đang hăng say giăng bẫy trên đường.
Đoạn Trạch: "Được, còn chỗ của ngươi thế nào rồi?"
Đoạn Dã liếc nhìn trời đã sẩm tối, thở dài: "Chắc cũng sắp rồi."
Đường mà hắn tới, là con đường nhanh nhất từ Vấn Châu đến kinh đô, Đoạn Dã không biết có ai đó giăng bẫy hay không, nên chỉ còn cách chờ đợi để một mẻ hốt gọn.
Đoạn Dã, Đoạn Trạch, cùng gần năm mươi người, chia nhau mai phục tại các đoạn đường khác nhau.
Lạnh thì lên xe tránh rét, đói thì uống nước lạnh ăn bánh mì, cứ nhịn mãi cho đến 5 giờ sáng ngày hôm sau, cuối cùng mấy chấm đen cũng xuất hiện trong mênh mông tuyết trắng.
Lần này ngồi chờ là đích thân Đoạn Dã.
Đoạn Dã lắc lắc tay chân đã tê cứng. Đôi mắt vốn đang lờ đờ chợt trở nên tỉnh táo.
"Cuối cùng cũng đến..." Giọng nói Đoạn Dã phảng phất vài phần thanh tỉnh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận