Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 117: Thà gây nên bị đánh (length: 7947)

Đoạn Trạch: "Không có lừa ngươi, chỗ ta thật quá nhỏ, ở hai người sẽ có vẻ chật chội."
Thẩm Niệm Niệm thở phì phò: "Ngươi nói, có phải ngươi đang chê ta phiền không?"
Đoạn Trạch cười: "Ngược lại là có chút."
Thẩm Niệm Niệm chóp mũi cay cay, nói chuyện đều mang giọng mũi: "Tốt, quả nhiên nam nhân đều là như vậy, có được liền không trân trọng, mới có một ngày thôi, ngươi đã ghét bỏ ta như vậy..."
Thấy Thẩm Niệm Niệm như sắp khóc nhè đến nơi, Đoạn Trạch thấy vậy không còn trêu nàng nữa.
"Ý của ta là chờ hai ngày nữa đổi phòng lớn hơn sẽ ở cùng nhau."
Thẩm Niệm Niệm biết điều thì tốt, vốn đang rưng rưng, nhưng nghe Đoạn Trạch nói câu này, trong nháy mắt đã hết giận.
Thẩm Niệm Niệm lại ngoan ngoãn dựa vào lưng Đoạn Trạch, mang theo giọng oán trách: "Ngươi lúc nào cũng thích trêu ta, ai như ngươi chứ?"
Đoạn Trạch nhíu mày: "Ai bảo ngươi luôn lừa ta?"
Thẩm Niệm Niệm "ngoàm" một ngụm cắn lên tai hắn, không mạnh, nhưng nếu không phải thời cơ không đúng, hắn đã có thể cho Thẩm Niệm Niệm biết, dụ dỗ hắn thì hậu quả thế nào.
Thẩm Niệm Niệm đối với nguy hiểm hoàn toàn không có cảm giác, còn ghé vào tai hắn nói: "Ta đâu có lừa ngươi? Rõ ràng là Đoàn đại ca chẳng hiểu một chút phong tình nào..."
Đoạn Trạch không nói gì, chỉ là bước nhanh hơn.
Thẩm Niệm Niệm: "Đoàn đại ca, ngươi vội về đi đầu thai hả?"
Đoạn Trạch: "Nôn nóng về làm việc khác."
Đoạn Trạch trước giờ không phải người sẽ nói những lời này, Thẩm Niệm Niệm ngơ ngác sững sờ một chút, trong bóng đêm, mặt nàng từ từ đỏ lên.
Lúc này thì im bặt, yên tĩnh dựa sau lưng Đoạn Trạch, trái tim nhỏ đập thình thịch.
Cái này và việc nói chơi cho vui miệng khác hẳn hoàn toàn.
Thảo nào, từ khi Lạc Thanh Diên cùng Đoạn Dã kết hôn, mỗi lần nàng gửi rất nhiều tin nhắn, đều là khuya mới trả lời, hoặc là không trả lời, người đàn ông ở bên cạnh, ai còn tâm trí đâu mà nhìn điện thoại nữa chứ? Bận lắm rồi...
Vừa sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Thanh Diên vừa đến chỗ làm, Trình Tuế Tuế liền vội vã tới báo: "Lạc tổng, cái nhân viên Ninh Ba bị sa thải vào ngày 1 tháng 5, hôm nay lại đến gây rối, còn mở livestream ngay trước cổng công ty, nói là muốn gặp ngài để đòi một lời giải thích."
Lạc Thanh Diên cười: "Đôi biểu huynh muội này cũng thú vị thật."
Trình Tuế Tuế: "Vậy ngài xem, chuyện này có cần báo cảnh sát xử lý không?"
Lạc Thanh Diên liếc nhìn thời gian, 8 rưỡi sáng, cũng biết chọn thời điểm đấy.
"Không cần, ta sẽ gửi cho ngươi một đoạn ghi âm, lát nữa ngươi trực tiếp cho hắn nghe là được, nhớ kỹ, không được đưa ghi âm trực tiếp cho hắn."
Trình Tuế Tuế: "Vâng, tôi sẽ đi làm ngay."
Trình Tuế Tuế vừa vào thang máy, Lạc Thanh Diên đã gửi ghi âm tới, là một đoạn ghi âm rất đầy đủ, tổng cộng bốn năm phút, nhưng Trình Tuế Tuế đã tua nhanh, chỉ giữ lại đoạn quan trọng nhất.
Ngoài cổng công ty.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây, vuốt tóc bảnh bao đang làm loạn ngay trước cổng.
"Ai cũng đừng cản ta! Ta chỉ muốn hỏi Lạc tổng, vì sao đuổi việc ta? Ta rõ ràng không làm gì sai, dựa vào cái gì mà đuổi việc ta? !"
Ninh Ba thực sự mắt đỏ ngầu, hắn là một nghiên cứu sinh, vừa tốt nghiệp đã trải qua rất nhiều vòng tuyển chọn mới vào được Hằng Luân, ở đây làm việc ròng rã bảy năm, bảy năm đấy, từ khi bắt đầu lương tám nghìn tăng lên ba vạn một tháng như bây giờ, gian khổ trong đó ai có thể biết?
Hắn giờ còn vợ con phải nuôi, còn tiền vay mua nhà ở Kinh Đô phải trả, một tháng một vạn tiền nhà, tập đoàn Hằng Luân nói đuổi là đuổi hắn, chẳng phải muốn lấy mạng hắn sao?
Hắn đã náo loạn rất nhiều lần, nhưng cấp trên vẫn luôn không có ai để ý đến, bảo vệ thì nhất quyết không cho hắn vào, hắn cũng hết cách.
Bảo vệ: "Anh đi đi, lát nữa chúng tôi phải ra tay thật đấy."
Ninh Ba vừa định nói gì thì nghe thấy có người gọi: "Trợ lý Trình."
Ninh Ba vội quay đầu lại, liền thấy Trình Tuế Tuế bước ra, người làm ở Hằng Luân ai mà chẳng biết, Trình Tuế Tuế là người thân cận của Lạc tổng?
Ninh Ba bước nhanh tới: "Trợ lý Trình, hôm nay tôi chỉ cần một lời giải thích, rõ ràng tôi không có làm sai điều gì, vì sao..."
Trình Tuế Tuế hất cằm: "Trước tiên thì tắt livestream của anh đi."
Trán Ninh Ba lấm tấm mồ hôi, vốn định từ chối, nhưng khi nhìn vào ánh mắt Trình Tuế Tuế, hắn lại không dám, chỉ đành nhanh chóng tắt livestream.
Trình Tuế Tuế: "Anh nghe cái này đi."
Ninh Ba mặt đầy nghi hoặc lại gần điện thoại của Trình Tuế Tuế, bên trong vang lên giọng nói quen thuộc.
"Em chỉ nói thật thôi mà, anh họ em cũng đang làm ở Hằng Luân đó, em chỉ muốn hỏi một chút thôi mà, biết đâu chị Lạc lại quen biết anh họ em, sau này ở công ty, còn có thể nhờ anh ấy giúp đỡ cho, nhỉ."
"Ninh Ba, anh ta là ở bộ phận nòng cốt, em tốt bụng thôi, con gái ở công ty lớn vốn đã không dễ dàng..."
Chỉ hai đoạn ghi âm bị Trình Tuế Tuế cắt lại cũng đã quá đủ rồi.
Hai đoạn ghi âm này từng chữ không sai một ly.
Sắc mặt Ninh Ba trắng bệch như tuyết.
Trình Tuế Tuế mặt không cảm xúc: "Hằng Luân kỵ nhất là không biết giữ mồm giữ miệng."
"Vốn dĩ nói mấy chuyện không liên quan thì chẳng sao cả, nhưng Ninh Ba, anh chỉ có thể tự trách mình xui xẻo, mấy lời này đúng lúc đến tai cấp trên, anh cũng là người cũ ở công ty rồi, phải biết quy tắc của Hằng Luân chứ, để anh đi đã là nhẹ nhất rồi."
"Đừng có đến đây gây rối nữa, lần sau chờ đón anh chỉ là thư luật sư."
"Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu."
Nói xong, Trình Tuế Tuế không thèm để ý Ninh Ba nữa, xoay người bỏ đi.
Ninh Ba là một nhân viên kỹ thuật, mà còn là người đã làm kỹ thuật lâu năm ở một doanh nghiệp như Hằng Luân, cũng không đến nỗi không tìm được việc làm, có điều là không có mức lương hậu hĩnh như Hằng Luân thôi.
Huống chi, người lớn sẽ phải trả giá đắt cho lời nói mình thốt ra.
Em họ Ninh Ba dám nói trắng ra tên Ninh Ba trước mặt mọi người như vậy, chứng tỏ, mỗi lần trước đây đều là như thế.
Ít nhất thì Ninh Ba cũng ngầm đồng ý, chỉ là không ngờ lần này lại gặp tai vạ thôi.
Ninh Ba đứng sững tại chỗ, hai đoạn ghi âm kia cứ vang vọng trong đầu hắn, khiến hắn vừa tức vừa giận, cuối cùng trước bao ánh mắt xung quanh, Ninh Ba trực tiếp thu dọn đồ đạc, đón xe đi.
Thà gây nên, giờ hắn muốn cái mạng của con đàn bà tiện nhân này!
Thấy người đi, Trình Tuế Tuế mới phất tay: "Giải tán!"
Trình Tuế Tuế vừa nói, những nhân viên an ninh xung quanh lập tức giải tán ngay.
Nửa giờ sau, Thà gây nên giờ đang làm hướng dẫn mua ở một cửa hàng hàng hiệu cao cấp, còn chưa kịp nhìn rõ mặt người đối diện thì tóc đã bị người túm chặt.
"Thà gây nên! Bình thường ông đây đối với cô thế nào? Mẹ nó cô hại ông đây? !"
Thà gây nên sợ hãi kêu to: "A! ! Anh họ, anh họ, anh làm gì vậy a? ? !"
Người xung quanh sợ hãi cũng chạy hết.
Ninh Ba cứ vậy túm tóc Thà gây nên lôi ra ngoài.
Thà gây nên còn chưa đứng vững, đã bị Ninh Ba hung hăng tát cho một bạt tai, Thà gây nên ngã nhào xuống đất.
Ninh Ba giận dữ mắng: "Cô đúng là đồ gây họa, lúc trước đáng lẽ tao không nên đồng ý mẹ mày xin giúp mày tìm việc, mày nên ở mãi trong cái huyện chết tiệt đó đi, công việc của tao vì cái miệng tiện của mày mà mất rồi!"
Càng nói càng tức, nếu đây không phải em họ ruột, Ninh Ba đã đánh chết con mẹ nó rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận