Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 158: Nữ phục vụ viên? (length: 8495)

Giang Cảnh Xuyên cũng không thèm để ý, một cái Thẩm Niệm Niệm thôi, tính tình con gái nhỏ, bất quá trong mắt hung quang vẫn là chợt lóe lên.
Thẩm Trường Thành nhìn xem đây hết thảy, không khỏi có chút suy tư, cái này Giang gia. . . Là càng ngày càng không coi ai ra gì.
Cổng lại là một trận xao động.
Đám người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lạc Thư Dương một thân âu phục đặt may, mang theo mắt kính gọng vàng, mang theo Tiểu Vũ ngồi vào vị trí.
Người nhận ra Lạc Thư Dương đều muốn tiến lên chào hỏi, lại đều bị Tiểu Vũ ngăn lại.
Cuối cùng, Lạc Thư Dương ngồi ở phía sau Lạc Thanh Diên một hàng, ngẩng đầu liền thấy người quen, Giang Cảnh Văn.
Giang Cảnh Văn hướng hắn mỉm cười, Lạc Thư Dương cũng bình tĩnh cười đáp lại.
Giang Cảnh Văn quay người: "Bắt đầu đi."
Giang Cảnh Xuyên gật đầu: "Được."
Rất nhanh, Giang Cảnh Xuyên đi xuống lầu, toàn bộ phòng khách tối sầm lại, chỉ có một chùm sáng chiếu rõ vào trên sân khấu.
Giang Cảnh Xuyên lên đài, ánh mắt lại nhìn thẳng vào Lạc Thanh Diên.
Lạc Thư Dương và Đoạn Dã ánh mắt đều trầm xuống, Lạc Thanh Diên càng hận không thể băm hắn ra làm trăm mảnh.
Giang Cảnh Xuyên: "Hoan nghênh mọi người nhận lời mời đến tham dự tiệc từ thiện tối của Giang gia chúng tôi, hôm nay đâu, vị hôn thê của ta cũng có mặt ở đây, ta thật cao hứng, cho nên từ Giang gia trước tiên dẫn đầu quyên tặng cô nhi viện Kinh Đô một trăm vạn tệ!"
Toàn trường xôn xao, đồng thời vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Mọi người xì xào bàn tán.
"Không hổ là Giang gia, đúng là hào phóng."
"Đây là vì vị hôn thê, vung tiền như rác nhỉ."
"Đúng vậy, cái này vị hôn thê của Giang thiếu có phúc thật."
Những lời này đều lọt vào tai Đoạn Dã và những người khác.
Đoạn Dã sắc mặt vô cùng khó coi, Lạc Thư Dương sắc mặt cũng chẳng khá hơn chút nào.
Nam Tinh mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nàng cảm nhận được không khí xung quanh, cho nên cũng không khỏi có chút căng thẳng.
Có người lén hỏi: "Đây là con trai út của Giang gia đúng không, vị hôn thê của hắn là ai?"
Có người nhỏ giọng trả lời: "Ngươi còn không biết, nghe nói là con gái của nhà giàu nhất đấy. . ."
Giang Cảnh Xuyên: "Tốt! Vậy bây giờ, bắt đầu quyên tiền!"
Người chủ trì đang muốn tiếp lời, Lạc Thư Dương liền đứng lên: "Chờ một chút."
Lạc Thư Dương vừa nói xong, hai bên sảnh yến tiệc liền có người khiêng từng rương vali mật mã đi lên sân khấu, xếp ngay ngắn trước mặt Giang Cảnh Xuyên.
Giang Cảnh Xuyên nhìn về phía Lạc Thư Dương: "Anh, có chuyện gì thì có thể đợi. . ."
"Không đợi được!"
Lạc Thư Dương trực tiếp đứng lên, đi lên sân khấu, cầm lấy micro.
"Hôm nay, nhân dịp ngày này, ta, Lạc Thư Dương, với thân phận gia chủ Lạc gia, tuyên bố, hôn ước giữa Lạc gia và Giang gia hết hiệu lực!"
"Lễ vật sính hỏi Giang gia đã đưa, Lạc gia xin bồi thường gấp đôi."
"Mặt khác. . ."
Mặt Giang Cảnh Xuyên đã xanh mét, hắn vội vàng nắm lấy vai Lạc Thư Dương: "Anh, anh đừng quá đáng!"
Tiểu Vũ đang ở không xa, thấy vậy, lập tức xông lên sân khấu, tách Lạc Thư Dương và Giang Cảnh Xuyên ra.
Giang Cảnh Văn cứ vậy lẳng lặng đứng trên lầu hai nhìn, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Lạc gia đúng là giỏi! Lạc Thư Dương cũng giỏi!
Lạc Thư Dương nhìn về phía Lạc Thanh Diên, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn nhiều: "Muội muội của ta đã kết hôn rồi, gả cho một tên nhóc ranh, tuy ta không hài lòng, nhưng không thể lay chuyển được việc nó thích, từ lúc em kết hôn, anh chưa từng nói một câu nào tử tế."
"Hôm nay, nhân dịp người có máu mặt ở Kinh Đô đều có mặt, anh chúc em tân hôn hạnh phúc!"
Hốc mắt Lạc Thanh Diên lập tức đỏ lên, những cái rương tiền kia đều có giá trị trên một trăm triệu.
Lạc Thanh Diên biết rõ.
Giang Cảnh Văn tức đến bật cười.
Lạc Thư Dương nói xong, nhìn về phía Giang Cảnh Xuyên, đưa micro cho Tiểu Vũ, cười nói: "Việc từ hôn này, là do ta quyết định, ngươi có gì, thì cứ hướng ta mà đến, ta đều nhận lấy, nhưng nếu như. . ."
Lạc Thư Dương giọng không lớn, chỉ đủ hắn và Giang Cảnh Xuyên nghe được: "Ngươi dám động đến muội muội ta, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào để Giang gia xong đời, không tin, ngươi có thể thử xem."
Sắc mặt Giang Cảnh Xuyên vô cùng âm trầm, hắn nhìn Lạc Thư Dương: "Vốn nể mặt ngươi là anh rể hụt của ta, ta thấy chúng ta có thể sống chung hòa bình, nhưng nếu ngươi đã quyết định vậy, thì cũng đừng trách ta."
Bầu không khí căng như dây đàn.
Mọi người nghe không rõ bọn họ đang nói gì, nhưng khí chất của hai người, nhìn qua đều rất mạnh, mọi người đều sợ bọn họ đánh nhau tại chỗ.
Nhưng Lạc Thư Dương chỉ cười khẩy, sau đó bước xuống sân khấu.
Giang Cảnh Xuyên cũng theo xuống đài, lên lầu.
Lạc Thư Dương thì trực tiếp quay về chỗ ngồi.
Người chủ trì bắt đầu chủ trì tiệc tối, tiếng dương cầm vang lên, phía sau sàn nhảy đã có người nhảy để hâm nóng không khí.
Tựa như những gì vừa rồi chỉ là ảo giác của mọi người.
Nhưng cho dù không ai dám nói gì, trong lòng mọi người cũng nổi lên sóng gió kinh hoàng.
Mọi người đều đang nghĩ, thực lực của Lạc gia rốt cuộc mạnh đến mức nào, những rương mật mã bị khiêng xuống kia rốt cuộc có bao nhiêu tiền?
Giang Cảnh Văn một bên hút thuốc một bên vẫy tay, đám người đang quyên tiền giao hảo với quyền quý kia, thì trong hội trường lại đột nhiên mất điện.
"A ——" có người sợ hãi la lên.
Tim Nam Tinh càng đập nhanh hơn.
Người chủ trì lên tiếng: "Mọi người đừng hoảng, đây chỉ là một khúc dạo ngắn, chuẩn bị cho mọi người một chút bất ngờ, lập tức sẽ có ngay."
"Xin các tân khách trong hội trường tạm thời đứng lên."
Các nhân viên phục vụ rất nhanh tiến đến, dọn hết ghế đi.
Đoạn Dã kéo Lạc Thanh Diên, Đoạn Trạch cũng theo bản năng che chở Thẩm Niệm Niệm, ngay lúc Nam Tinh rất hoảng hốt, bên tai vang lên giọng Lạc Thanh Diên: "Đừng sợ, chúng ta ở đây."
Đoạn Dã cũng phụ họa một câu: "Ừ, ở đây."
Tim Nam Tinh cuối cùng cũng ổn định lại, vừa chua xót trong lòng vừa cảm thấy bọn họ thật rất xứng, không khỏi nói nhỏ: "Cám ơn các anh."
Rất nhanh, xung quanh sáng lên những đốm tinh quang, nhạc trong sàn nhảy cũng từ chậm chuyển sang nhanh.
Người chủ trì: "Mời mọi người thỏa sức khiêu vũ đi! Đêm nay tất cả chi phí, đều do Giang gia chi trả!"
Đoạn Dã thấy có phục vụ viên đang đi qua giữa đám đông, tiến đến chỗ của bọn họ.
Ánh mắt Dương Phàm sắc bén: "Đúng là đã đến rồi."
Đoạn Trạch: "Đúng là chó cùng rứt giậu."
Lập tức, từng dãy rượu được đưa đến trước mặt bọn họ, tất cả mọi người theo bản năng cầm lấy một ly.
Nam Tinh muốn uống một ngụm rượu cho bình tĩnh lại, nhưng bị Lạc Thanh Diên đưa tay che miệng ly lại.
Nam Tinh nghi ngờ nhìn qua, Lạc Thanh Diên chỉ nhếch môi: "Rượu đêm nay, tiểu thư Nam Tinh vẫn là đừng nên uống."
Nam Tinh gật đầu, khẽ nói cảm ơn rồi không lên tiếng nữa.
Thẩm Niệm Niệm đưa một bình nước cho Lạc Thanh Diên, Lạc Thanh Diên tiện tay đưa cho Nam Tinh: "Khát thì uống cái này đi."
Nam Tinh có chút ngây ngốc nhận lấy, thậm chí còn có chút luống cuống tay chân, nàng không rõ. . . vợ của Đoạn Dã, sao lại đối xử với nàng tốt như vậy?
Mà còn Lạc Thanh Diên. . . vì sao nàng cảm thấy quen thuộc đến vậy? Đã từng gặp ở đâu rồi?
Nam Tinh ngoài nói cảm ơn, không biết phải nói gì khác.
Cùng lúc đó, một bàn tay lạnh như băng giữ lấy cánh tay nàng.
Nam Tinh quay đầu lại, liền thấy một nữ phục vụ.
Nàng còn chưa kịp hỏi người này muốn làm gì, liền bị kéo đi.
Đúng vào lúc đó, đèn xung quanh một lần nữa tối sầm, ngay cả ánh sao lấp lánh cũng biến mất.
Phản ứng của Lạc Thanh Diên rất nhanh, ngay lúc Nam Tinh bị kéo đi, nàng cũng kéo lại cánh tay kia của Nam Tinh.
Ly nước trong tay Nam Tinh cứ thế rơi xuống đất.
Cánh tay bị phục vụ viên kéo đến đau nhức, Nam Tinh không kìm được đau đớn mà bật khóc.
Đoạn Dã và Dương Phàm là người đứng gần Nam Tinh nhất, hai người đồng thời bước tới, Dương Phàm còn móc đèn pin từ trong túi ra chiếu sáng, còn Đoạn Dã cũng mặc kệ người kia là nữ, trực tiếp xông tới đá người kia.
Những hành động này chỉ diễn ra trong nháy mắt, Lạc Thanh Diên kéo Nam Tinh ra sau lưng, sau đó thong thả đứng chắn trước mặt Nam Tinh.
Sau lưng Nam Tinh và Lạc Thanh Diên, là Lạc Thư Dương và Tiểu Vũ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận