Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 410: Lạc Thư Dương tự mình đi mời Đoàn lão gia tử (length: 7785)

Lạc Thư Dương cao hứng ôm Trần Mạn Hoa hôn chụt chụt mấy cái: "Vâng vâng vâng, lão bà của ta thông minh nhất."
Trần Mạn Hoa đánh hắn: "Thôi đi, nhanh lên lái xe."
"Tuân lệnh, lão bà đại nhân."
Xe một lần nữa chậm rãi lăn bánh, Trần Mạn Hoa cầm điện thoại của Lạc Thư Dương gọi tạm cho mấy thám tử kia ngừng tay.
Trước khi mời được Đoàn lão gia tử, vẫn là không nên hành động khinh suất.
Đồng thời, Trần Mạn Hoa còn nghĩ tới một người, đó chính là Thẩm Niệm Niệm.
Bạn thân nhất của Lạc Thanh Diên.
Thẩm Niệm Niệm những năm này, cũng thường đến Lạc gia thăm hỏi Nhị lão, cũng là người tốt vô điều kiện với Lạc Thanh Diên.
Nếu như đến lúc nhất định phải lật bài ngửa, tìm Thẩm Niệm Niệm, có lẽ còn tốt hơn so với Đoạn Trạch.
Có Niệm Niệm ở đó, Đoạn Trạch cho dù thật sự muốn bảo đảm Nam Tinh, cũng sẽ có hơi nhiều kiêng kỵ.
Cho nên, Trần Mạn Hoa cũng liên hệ Thẩm Niệm Niệm.
Nàng, một người chị dâu lớn, cũng không muốn thấy Lạc Thanh Diên và Đoạn Dã bị người ta hại đến đường cùng không lối thoát.
Bao năm như vậy đồng hành cùng Lạc Thư Dương "không màng mưa gió", nàng cũng chưa từng sợ hãi, huống chi, nàng cùng Lạc Thư Dương năm đó ầm ĩ đến mức muốn cầm đao chém nhau, bây giờ không phải cũng vẫn tốt đẹp đấy sao?
Nàng không hỏi thế sự nhiều năm như vậy, nhưng không có nghĩa là nàng thực sự ngốc.
Bệnh viện.
Lạc Thư Dương và Trần Mạn Hoa đến thì Lạc Thanh Diên đang nghĩ cách xuống giường.
A di bên cạnh khuyên: "Cô chủ, cô cứ ngoan ngoãn nằm đi, bác sĩ nói cô cần tĩnh dưỡng mà."
Lạc Thanh Diên: "Cô mau tìm giày cho tôi, tôi muốn về ngay..."
Lạc Thư Dương đi đến: "Về đâu? Ngươi muốn về đâu?"
Lạc Thanh Diên lập tức im lặng.
A di thấy Lạc Thư Dương đến, lập tức như trút được gánh nặng, gọi: "Đại thiếu gia."
Nhìn thấy Trần Mạn Hoa: "Thiếu phu nhân."
Trần Mạn Hoa gật đầu: "Ừm, dì Trương, vất vả dì rồi, dì xuống trước đi."
Dì Trương vội vàng đáp lời rồi đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người bọn họ.
Lạc Thanh Diên bất đắc dĩ: "Ca, em thực sự không sao cả, bác sĩ nói nghỉ ngơi một chút là được thôi, bọn nhỏ ở nhà cả rồi, chẳng lẽ em về nhà dưỡng không giống nhau sao?"
Lạc Thư Dương mặt lạnh trách mắng nàng: "Ngươi còn biết đến con cái à? Ngươi còn nhớ mình là mẹ người ta không? Đi đường mắt mọc trên đỉnh đầu rồi?"
Trần Mạn Hoa kéo Lạc Thư Dương: "Thôi, Thanh Diên cũng không cố ý đâu, anh mau đi lấy gì đó ăn đi, đã tối rồi, Thanh Diên còn chưa ăn cơm đây."
Lạc Thư Dương liếc Lạc Thanh Diên với ánh mắt hận sắt không thành thép: "Cũng là tẩu tử ngươi cứ che chở ngươi thôi..."
Nói xong, Lạc Thư Dương liền đi, Trần Mạn Hoa trực tiếp ngồi xuống bên giường của Lạc Thanh Diên, còn lấy máy tính xách tay của mình đưa cho Thanh Diên.
Mắt Lạc Thanh Diên lập tức sáng lên, vội vàng nhận lấy: "Tẩu tử, chị đúng là tẩu tử tốt của em, cảm ơn chị nha, ngày mai em có cuộc họp video rất quan trọng."
Trần Mạn Hoa nhìn vẻ vội vàng bật máy tính lên của Lạc Thanh Diên, không khỏi có chút chua xót trong lòng.
Nàng nói: "Thanh Diên, con có mẹ trông rồi, nó đi đâu được chứ."
Lạc Thanh Diên: "Ừm, em vừa gọi điện thoại cho mẹ xong."
"Thanh Diên, nói với Đoạn Dã một tiếng đi, một mình ngươi ở đây không phải chuyện hay."
"Không phải còn có dì Trương sao?"
"Ngươi biết ta nói không phải cái này mà."
"Ngươi định trốn tránh đến bao giờ nữa?"
Lạc Thanh Diên lần này không tiếp tục qua loa cho xong: "Tẩu tử, bà nội vì cái di chúc kia nên mới muốn đi tìm hắn, không có cái di chúc đó, bà nội cũng sẽ không xảy ra chuyện."
"Còn có Nam Tinh nữa, kia là thanh mai trúc mã từ nhỏ của hắn, cha mẹ hắn hầu như coi Nam Tinh như con gái ruột, chị nói nếu em quay về, vậy rốt cuộc là em chấp nhận Nam Tinh hay là Nam Tinh chấp nhận em?"
"Em cũng rất đau khổ."
Lạc Thanh Diên nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Trần Mạn Hoa thở dài một tiếng, tiến lên ôm lấy nàng, không nói thêm gì nữa.
Dường như, chỉ có chờ đến khi chân tướng mọi chuyện được làm rõ.
Trần Mạn Hoa trấn an Lạc Thanh Diên một hồi, chờ Lạc Thư Dương mua đồ ăn về thì hai vợ chồng vội vã rời đi.
Lạc Thư Dương đi cửa sau bệnh viện, còn Trần Mạn Hoa thì lái xe của Lạc Thư Dương trực tiếp về Lạc gia.
Bất quá trên đường về, Trần Mạn Hoa còn gọi cho Đoạn Dã một cuộc điện thoại.
Mặc dù, cả hai đều có khúc mắc, nhưng bây giờ, có lẽ đây cũng là lúc tốt để tăng cường tình cảm giữa họ.
Đồng thời, Trần Mạn Hoa còn tiết lộ một số thông tin cho các phóng viên chuyên săn tin lá cải.
Nàng cần để thông tin Đoạn Dã và Lạc Thanh Diên bên nhau được lan ra.
Như vậy, mới có thể khiến cho Nam Tinh dần dần lộ ra bộ mặt thật.
Từng chút một thôi, đuôi cáo cuối cùng sẽ bị họ tóm được.
Còn Lạc Thư Dương thì đã sớm liên hệ trước tài xế và vệ sĩ, chẳng bao lâu, xe liền ra khỏi Kinh Đô.
Trên đường đi, Lạc Thư Dương đều nỗ lực liên lạc với Lương Mặc.
Cũng may lần đi Vấn Châu, khi Lạc gia chuyển vật tư qua đó, hắn từng có một mối liên hệ với Lương Mặc, nếu không bây giờ tìm người thì thật sự có chút khó khăn.
Còn tại Đoàn gia, sau khi Đoạn Dã nhận được tin tức thì liền vội vã ra ngoài.
Cùng lúc đó, trên điện thoại của Nam Tinh hiển thị camera giám sát cho thấy có người đi qua.
Thế là, Nam Tinh xem camera giám sát, phát hiện người đi ra ngoài là Đoạn Dã.
Nam Tinh nhíu mày, nhìn thoáng qua đồng hồ, vào giờ này...
Họ ở chung cư, một tầng hai hộ, cách đây năm năm, Nam Tinh đã mua lại căn đối diện Đoàn gia với giá cao, chỉ là chưa sang tên chủ, trang trí bên trong không có gì thay đổi, chỉ có một điểm khác, đó chính là chuông cửa có gắn camera giám sát.
Nàng cho lắp camera giám sát, hướng thẳng vào cửa nhà của Đoạn Dã, dù ai đi ra ngoài, nàng đều thấy rõ ràng.
Nhưng camera giám sát không phải do Nam Tinh tự lắp đặt mà là nàng cho người ta ngấm ngầm nhắc nhở chủ nhà kia lắp đặt, cho nên dù có bị tra, Nam Tinh cũng sẽ không có bất cứ chuyện gì.
Sau khi tiếp nhận thông tin, trong lòng Nam Tinh có đủ loại phỏng đoán, nhưng cuối cùng vẫn nghiêng về phía Lạc Thanh Diên.
Bởi vì chỉ có khi Lạc Thanh Diên xảy ra chuyện, Đoạn Dã mới gấp gáp như vậy.
Trong lòng Nam Tinh hoài nghi nhưng cũng không manh động mà cho người đi điều tra trước.
Mà lúc này, trên đường cao tốc.
Lạc Thư Dương liên lạc với Lương Mặc cả buổi trời không được, gần như muốn từ bỏ thì không ngờ Lương Mặc đột nhiên gọi điện lại cho hắn.
Lương Mặc: "Alo, đại ca Lạc gia, anh tìm tôi có việc gì không?"
Lương Mặc lúc này vừa về đến nhà, đang thay giày.
Lạc Thư Dương: "Tổ trưởng Lương, tôi biết ngài là người bận rộn, nhưng không còn cách nào khác, chuyện này tôi nhất định phải nhờ ngài ra mặt giúp."
Lương Mặc lập tức cảnh giác, việc gì có thể khiến Lạc Thư Dương cảm thấy khó giải quyết, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Nhưng chuyện giúp đỡ ở Vấn Châu năm đó, nàng luôn ghi nhớ trong lòng.
"Anh nói đi, nếu như tôi giúp được, tôi sẽ cố hết sức."
Thế là, Lạc Thư Dương nói đơn giản một chút về nghi ngờ của mình và mục đích của chuyến đi này.
Lương Mặc vốn đang định đi ngủ, nhưng nghe xong thì...
"Sáng mai, chúng ta gặp nhau ở quê anh, tôi tự mình cùng anh trở về, nếu không có lẽ anh không gặp được ông nội."
Lạc Thư Dương cuối cùng cũng thở phào một hơi, còn Lương Mặc thì vừa gọi điện thoại vừa bước ra cửa.
Nàng vậy mà còn chạy đến ngay trong đêm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận