Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 233: Chạy trốn (length: 8559)

Đột nhiên, nhân viên cảnh sát vội vàng chạy về tới.
"Quách đội, có phát hiện lớn rồi!"
Đoạn Trạch, Tiểu Lưu, Quách Hàn đều ngây người ra, ba người vội vàng hướng phía tòa nhà chạy đi.
Rất nhanh, một đám người chen vào cái gian phòng có cửa sắt kia.
Đoạn Dã ngồi xổm trên mặt đất, tay đã hoàn toàn lấm lem.
Nhưng ánh mắt hắn hưng phấn, bởi vì cái đồ án ngôi sao năm cánh kia, cho hắn biết... Bọn hắn không có tìm sai phương hướng.
Đoạn Trạch cũng tương tự nhìn thấy.
Đoạn Trạch: "Nhanh cho người tản ra tìm xem còn có loại đồ án này không, đây là Nam Tinh để lại tín hiệu cầu cứu!"
Quách Hàn không dám qua loa, mau cho người phân tán đi tìm.
Đoạn Trạch đi tới, kéo Đoạn Dã lên.
"Nơi này càng gần biên giới, càng không có tín hiệu, ngươi cùng Nam Tinh... Ngươi cũng coi như hiểu rõ nàng, ngươi nhanh đi tìm người đi."
Đoạn Trạch nói uyển chuyển, nhưng Tiểu Lưu nghe hiểu.
Hắn hiện tại có chút tò mò, đại minh tinh này cùng Đoạn Dã, rốt cuộc là quan hệ gì vậy?
Có điều lúc này, lại không phải lúc để hỏi.
Đoạn Dã gật gật đầu, không hề chậm trễ, tranh thủ thời gian đi ra ngoài tìm người.
Cách nơi này có một khoảng bụi cỏ lau rất lớn, tổng cộng có hai mươi lăm người, cứ tìm không mục đích, đã tốn không ít thời gian.
Mặt trời lên cao, rốt cuộc có người đến báo.
"Ở đây! Ở đây có dấu ngôi sao năm cánh!"
Đoạn Dã và Đoạn Trạch vội vàng chạy tới.
Ngôi sao năm cánh có một góc hơi dài, đó là chỉ phương hướng.
Đoạn Dã trên máy bay đã xem bản đồ xung quanh L thành phố, trong lúc Quách Hàn cho người mang máy tính tra phương hướng, hắn đã xác định phương hướng.
"Hướng kia hẳn là hướng Biện Hà."
Mọi người kinh ngạc nhìn Đoạn Dã.
Quách Hàn: "Đường thông Biện Hà đâu chỉ một đường..."
Đoạn Dã: "Ca, đưa em bản đồ."
Đoạn Trạch vội đưa bản đồ cho Đoạn Dã.
Đoạn Dã ngồi xổm xuống, ngay tại chỗ trải rộng cả tấm bản đồ, sau đó nhanh chóng chỉ ba điểm.
"Ba con đường này đều trực tiếp thông đến Biện Hà, nếu như bọn chúng đi ba con đường này, tung tích nhất định sẽ bại lộ, cho nên chúng nó làm ngược lại, đi con đường hiện tại, đường này đi hướng thì nhiều, nhưng chỗ tốt là có những ngôi nhà bỏ hoang, có thể che giấu tung tích dưới bụi cỏ lau, hơn nữa nhiều đường như vậy cuối cùng đều là biên giới..."
"Biên giới chỗ nào có thể lén vượt qua, ngoài nơi canh phòng nghiêm ngặt ra, thì chỉ còn lại Biện Hà."
"Biện Hà trải dài mấy ngàn dặm, chia cắt Hoa Hạ với nước khác, coi như tay chúng ta dài, cũng không thể tìm thấy chúng trong khoảng thời gian ngắn..."
Phương Nhu đưa tin, chỉ là điểm ẩn náu ở L thành phố, bọn họ đã giao cho cảnh sát L thành phố, nhưng vẫn không bắt được ai.
Đoạn Dã không đợi được nữa.
Một khi vượt qua Biện Hà, hết thảy đã muộn.
Quách Hàn: "Suy đoán của ngươi có lý đấy, nhưng làm sao ngươi chắc chắn..."
Đoạn Dã vốn luôn rất kiên nhẫn, nhưng lúc này, không thể đủ nữa.
Chưa đợi Quách Hàn nói hết, Đoạn Dã trực tiếp cầm lấy chìa khóa xe trong tay Quách Hàn: "Quách đội, cho tôi mượn một chiếc xe."
Nói xong, Đoạn Dã trực tiếp hướng ra ngoài bụi cỏ lau chạy tới.
Quách Hàn: "...Không phải, chuyện này còn phải bàn bạc kỹ chứ..."
Đoạn Trạch vỗ vai Tiểu Lưu: "Bàn bạc kỹ càng không kịp nữa rồi, một khi qua Biện Hà, tất cả đã muộn."
Nói xong, Đoạn Trạch cũng chạy.
Tiểu Lưu vội ngăn Quách Hàn: "Quách đội, Quách đội, cố vấn với em trai hắn gấp gáp quá rồi, chuyện này có ảnh hưởng lớn đấy, chính phủ Kinh Đô rất chú ý đấy..."
Quách Hàn lúc này mới tỉnh táo lại: "Thật sao?"
Tiểu Lưu: "Chuyện quan trọng vậy, tôi nào dám gạt anh, nếu không phải trên cao rất coi trọng, sao chúng ta lại tới nhanh vậy..."
Quách Hàn cau mày suy tư.
Tiểu Lưu: "Quách đội, hiện giờ quan trọng nhất là phải tìm người chứ..."
Quách Hàn thở dài: "Đã vậy, chúng ta cũng đi thôi, tôi sẽ điều người trong cục đến."
Tiểu Lưu: "Còn phải thông báo cho tuần tra biên giới chú ý thêm nữa..."
Quách Hàn gật đầu, liền nhanh chóng đi sắp xếp.
Tiểu Lưu cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Mà lúc này, Đoạn Dã đã cùng Đoạn Trạch lái xe cảnh sát đuổi về phía Biện Hà, chỉ là không đi con đường được đánh dấu trên bản đồ.
Đoạn Trạch: "Ngươi đi đường nhỏ này có vấn đề gì không?"
Đoạn Dã: "Không có vấn đề gì, bọn họ mang theo năm sinh viên năm nhất đó, muốn vượt qua mấy lần kiểm tra, thẳng tới Biện Hà đâu dễ."
"Thứ nhất, bọn họ không dám rời con đường chính nhiều, nếu lái xe, trên đường lúc nào cũng có thể bị kiểm tra, loại tới gần Biện Hà như vậy, chỉ có thể bỏ xe đi bộ, ban ngày bọn họ không dám lén vượt, phải đợi đến tối, nên trên đường bọn họ sẽ chuyên chọn chỗ ít người, cỏ cao, núi nhiều mà đi..."
"Loại trừ những cái đó, có thể chọn lựa sẽ ít đi, những nơi khác tôi đều xem qua rồi, hoặc là đi vòng quá xa, hoặc là đường núi gồ ghề khó đi, muốn đi đường gần lại nhanh chóng, chỉ có đường này thôi..."
Đoạn Trạch phân tích lời Đoạn Dã nói, đồng thời cúi đầu bắt đầu tính thời gian Nam Tinh rời khỏi căn phòng đó, và thời gian cần để đến Biện Hà...
"Ừm, ngươi nói đúng."
Vừa tán thành, Đoạn Trạch vừa gửi vị trí cho Tiểu Lưu ở phía sau.
Để Tiểu Lưu nghe rõ, còn cần dùng bộ đàm nhắc đi nhắc lại, đến khi nghe thấy Tiểu Lưu trả lời, mới yên lòng.
Hai người chuyên tâm lái xe, mấy người kia không dám lái xe, nhưng bọn họ dám, cũng không sợ kiểm tra, nên chỉ cần nhanh, đuổi kịp chắc là không thành vấn đề.
Chỉ là, Đoạn Trạch có chút mờ mịt.
"L thành phố cách Vấn Châu còn xa, Giang Cảnh Văn đã ở Vấn Châu, vậy sao trước hết phải đưa Nam Tinh ra biên giới..."
Đoạn Dã: "Đưa Nam Tinh ra biên giới, con át chủ bài trong tay hắn mới an toàn chứ, hắn đang làm đường lui cho mình, nếu như hắn xảy ra chuyện, e là ép cảnh sát dùng Nam Tinh đổi người..."
Đoạn Trạch trầm mặc: "Ta còn thật sự tưởng hắn là dạng si tình chứ..."
"Mà này, sao ngươi lại biết Giang Cảnh Văn nghĩ gì?"
Đoạn Dã bình tĩnh lái xe: "Có câu nói hay, người hiểu ngươi nhất, thường là đối thủ của ngươi."
Bọn họ một đường lái xe, một đường trên xe vừa ăn bánh bao vừa uống nước.
Từ khi đến L thành phố, bọn họ chưa từng dám rảnh một giây.
Cuối cùng, vào lúc hoàng hôn, Đoạn Dã lại nhìn thấy trên một thân cây trong rừng kia... Một ngôi sao năm cánh có một cạnh dài hơn.
Đoạn Dã và Đoạn Trạch bỏ xe, sau khi gửi tín hiệu cho người phía sau, liền mau đuổi theo.
Thân thủ hai người cũng không tệ, nên không dám chậm trễ.
Mà cái ký hiệu kia còn mới, xem xét đã đi không bao lâu.
Trời, dần dần tối lại.
Nam Tinh thực sự đã đi không nổi rồi, chân cô e là đã phồng rộp cả, nhưng hai người kia căn bản không tha cho cô, xô đẩy cô đi về phía trước.
Trên mặt Nam Tinh cũng có hai dấu bàn tay, bởi vì cô cứ lần lữa trên đường, bị mã tử cho hai cái tát.
Dương Hạo: "Ngồi đây nghỉ lát đi, mười phút sau qua quả núi phía trước là đến rồi."
Mã tử: "Cậu trông cô ta đi, tôi đi vệ sinh."
Mã tử đi rồi, Dương Hạo liền ngồi xuống.
Nam Tinh lặng lẽ liếc nhìn con đường gập ghềnh dưới chân, trời tối, bọn họ cũng không cần phải bịt mặt cô.
Nam Tinh quan sát, hiện giờ cô thể lực không đủ, chạy, chắc chỉ hai phút bị bắt về, cũng không chạy...
Cuối cùng, Nam Tinh đặt ánh mắt vào một cái vách núi không xa kia.
Trên đường tới cô có nhìn thấy, phía dưới chính là quốc lộ, tuy ít người qua lại, nhưng lỡ đâu...
Cô đi không được, cô lăn xuống cũng đi được.
Thế là, Nam Tinh đứng dậy, hướng bên kia đi tới...
Giọng Dương Hạo làm cô giật mình: "Đi đâu đấy?"
Nam Tinh: "Đi...đi nhà vệ sinh..."
Dương Hạo lúc này mới dời mắt đi, còn Nam Tinh chậm rì rì chuyển tới phía sau, ngồi xổm xuống sau cái sườn núi nhỏ.
Ngay lúc này...
Nam Tinh ôm đầu, co ro thân thể, cắn răng một cái, trực tiếp nhảy xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận