Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 154: Lạc Thư Dương kinh hiện nhắc nhở Đoạn Dã (length: 7900)

Đoạn Trạch còn bận rộn công việc, lão bà cũng đã cùng tạ a di đi dạo phố, cho nên Đoạn Trạch liền không về nhà, trực tiếp cùng Dương Phàm đi xuống lầu.
Mà lúc này đây, Nam Tinh cũng về đến phòng, về đến phòng, nàng mới mở điện thoại lên.
WeChat có vô số tin nhắn, đều là trợ lý của nàng cùng người đại diện, còn có Tề Duyệt gửi tới.
Lúc nàng ra ngoài, là cải trang lén lút chạy đi, chỉ nhắn tin cho bọn họ, nói một lát sẽ quay lại ngay.
Hiện tại mọi người đều đang hỏi nàng, đi đâu, khi nào trở về, không muốn đến trễ tiến độ công việc.
Nam Tinh đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi.
Nàng kéo xuống, mới tìm được khung chat của Đoạn Dã, nàng đã không dám để tên Đoạn Dã lên đầu nữa, sợ mình lại lỡ tay trượt. . .
Cái cảm giác tối hôm đó, thật khó chịu.
Lòng của nàng và lỗ tai không thể chịu đựng một lần tra tấn nào nữa.
Trong khung chat của Đoạn Dã, chỉ có ba chữ hồi âm đơn giản: Không sao.
Nam Tinh có chút buồn.
Đoạn Dã thậm chí còn không hỏi tại sao nàng muốn xin lỗi.
Đoạn Dã biết nàng muốn nói gì.
Từ trước đến nay đều là như thế, nàng không cần phải nói rõ nhiều, Đoạn Dã đều biết.
Tâm trạng Nam Tinh thật lâu không thể bình tĩnh, nàng ngồi trên tấm thảm trong phòng, ngốc nghếch nhìn ba chữ kia.
Vậy thì để nàng, lại hơi nhớ hắn thêm một lần nữa đi.
Mà lúc này, Đoạn Dã đang ở phòng làm việc của bác sĩ nghe bác sĩ xem báo cáo kiểm tra.
"Bà của ngươi bị chứng mất trí nhớ tuổi già ngày càng nghiêm trọng, còn bị thoái hóa xương khớp cũng nặng, bình thường đi đường phải hết sức chú ý, dễ bị gãy xương, về nhà nấu nhiều canh xương hầm cho lão nhân gia để bồi bổ canxi, không bị cao huyết áp, mỡ máu cao, ta kê ít thuốc, nhất định phải uống đúng giờ nhé."
Đoạn Dã chăm chú nghe: "Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Nói xong, Đoạn Dã lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Bác sĩ, tôi muốn hỏi, chứng mất trí nhớ tuổi già của bà tôi nếu ngày càng nặng thì sẽ thế nào?"
Bác sĩ liếc mắt nhìn ra bên ngoài, lão thái thái đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ.
Bác sĩ: "Chứng hay quên sẽ càng lúc càng nặng, đến sau này, chỉ sợ cái gì cũng không nhớ được, dù sao người lớn tuổi rồi, các ngươi là người nhà, vẫn nên nhắc nhở nhiều, chú ý cho lão thái thái uống thuốc đúng giờ."
"Loãng xương thì lão già nào cũng bị thôi, tóm lại phải chú ý, đừng để lão thái thái bị ngã."
Đoạn Dã: "Vâng, vâng, cảm ơn bác sĩ ạ."
Đoạn Dã cẩn thận ghi nhớ để về nhà thực hiện!
Đến lúc Đoạn Dã dắt lão thái thái từ bệnh viện đi ra thì trời đã xế chiều, hai người đều đói.
Thế là, Đoạn Dã dẫn lão thái thái vào quán ăn.
Lão thái thái: "Bác sĩ có dặn ta phải kiêng ăn gì không?"
Đoạn Dã cười: "Nãi nãi, tuy bác sĩ không dặn, nhưng chúng ta có phải vẫn nên ăn đồ thanh đạm, có dinh dưỡng và dễ nhai một chút không?"
Lão thái thái nghe vậy, cười ha ha: "Ừ, nghe theo con hết."
Ngay lúc Đoạn Dã gọi món, lão thái thái ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên kêu lên: "Thư Dương? Sao cháu lại ở đây?"
Đoạn Dã quay đầu lại, thấy Lạc Thư Dương mặc thường phục.
Nói đến, Lạc Thư Dương không hổ là anh em ruột với Lạc Thanh Diên, mặt mũi đều rất khá, tuy Lạc Thư Dương đã hơn ba mươi, nhưng trong quán ăn này, vẫn có không ít cô gái liếc mắt đưa tình.
Đoạn Dã tự nhiên đứng lên: "Anh, ngồi đi."
Lạc Thư Dương cười ngồi xuống, lúc này mới gọi lão thái thái: "Nãi nãi, cháu cũng ở gần đây, vừa nãy thấy hai người, nên tự nhiên đến."
"Đoạn Dã, đây là, con đưa nãi nãi đi khám sức khỏe à?"
Đoạn Dã không hề né tránh gật đầu, còn đưa thực đơn trong tay cho Lạc Thư Dương: "Anh, anh xem muốn ăn gì, em gọi."
Lão thái thái mắt cứ đảo qua đảo lại giữa hai người, định lén lút nhắn tin cho cháu gái, nhưng thấy bầu không khí giữa hai người này có vẻ rất tốt?
Thế là, lão thái thái quyết định quan sát thêm đã.
Lạc Thư Dương: "Anh không kén ăn, em xem là được."
Thế là, Đoạn Dã gật đầu, gọi những món đặc sắc, còn dặn người ta hầm thịt mềm một chút.
Đoạn Dã rót trà cho Lạc Thư Dương: "Anh, đây là, anh tìm em có việc?"
Nói gặp gỡ tình cờ ở gần đây, Đoạn Dã tuyệt đối không tin.
Lạc Thư Dương cũng không vòng vo, chỉ nói: "Tiệc tối của Giang gia, anh cũng sẽ đến."
Đoạn Dã bình tĩnh nhìn Lạc Thư Dương, vậy thì sao?
Lạc Thư Dương tuy không ưa Đoạn Dã, nhưng nghĩ đến Lạc Thanh Diên, nghĩ đến những người đứng sau Đoạn Dã, vẫn im lặng thở dài một hơi trong lòng.
Sau đó, bình tĩnh mở miệng: "Ý của anh là, không quản các chú muốn làm gì, cứ việc làm, nhưng chuyện làm ăn, tốt nhất đừng để người của các chú tham gia, nếu tham dự, tính chất sẽ khác."
Giang gia có thể đứng vững tại Kinh Đô, không phải dựa vào mỗi chuyện làm ăn đơn giản.
Muốn động vào Giang gia, cần phải có chiến lược hoàn chỉnh.
Nhất là, hiện tại chuyện làm ăn của Lạc gia vẫn đang chậm rãi tách khỏi Giang gia.
Khi Lạc gia chưa hoàn toàn rũ sạch quan hệ với Giang gia, anh vẫn không muốn Giang gia xảy ra chuyện, dễ làm liên lụy đến Lạc gia.
Huống chi, lần này anh cũng chuẩn bị trả lại tiền sính lễ, vậy nên người anh ruột này phải xuất mặt.
Đoạn Dã: "Tôi hiểu, anh cứ yên tâm, tôi có chừng mực."
Đoạn Dã nghe xong liền hiểu, Lạc Thư Dương sợ ông anh họ lớn của hắn thôi.
Nhưng Đoạn Nhân Tể đã sớm đi rồi, không ở Kinh Đô.
Cho dù có ở đây, Đoạn Dã cũng sẽ không để ông anh họ nhúng tay.
Lạc Thư Dương gật đầu, không ngờ, thằng nhóc này. . . thật đúng là không ngốc như vậy?
Thế là, Lạc Thư Dương nói sang chuyện khác.
"Năm năm trước, cha mẹ anh nhận sính lễ của Giang gia, Thanh Diên cũng không biết chuyện, lần tiệc tối này, anh sẽ trả lại sính lễ này, tránh cho Giang Cảnh Xuyên còn lấy danh nghĩa vị hôn phu của Thanh Diên để tự xưng."
Nói xong, Lạc Thư Dương cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Đoạn Dã.
"Đoạn Dã, Giang Cảnh Xuyên là kẻ có thù tất báo, chú và anh hắt mặt hắn thế này, loại chó dại đó, cho dù không đấu lại, cũng nhất định sẽ cắn xé miếng thịt của người ta, đừng trách anh không nhắc chú, người chịu đòn, có lẽ là chú đấy."
Đoạn Dã cũng không phải lần đầu gặp Giang Cảnh Xuyên, trong lòng ít nhiều gì cũng biết.
Chỉ là, Lạc Thư Dương vậy mà lại đến tận nơi nhắc nhở hắn, chuyện hiếm có à.
Đoạn Dã: "Cảm ơn, anh cả."
Lạc Thư Dương hừ lạnh một tiếng: "Anh không phải vì chú đâu, là vì em gái anh, Thanh Diên."
Đoạn Dã cười: "Vâng, vâng, vâng, vậy thì em rể xin cảm ơn anh cả."
Lạc Thư Dương trừng mắt liếc hắn, thằng nhóc này đúng là biết trèo lên đầu lên cổ mà.
Bất quá, Lạc Thanh Diên đã xác định Đoạn Dã rồi, chuyện lui hôn này xong, liền nên tính chuyện hôn lễ.
Thế là, Lạc Thư Dương nói: "Ở buổi tiệc, có rất nhiều phóng viên đến đấy, chuẩn bị sẵn sàng đi."
Trên thương trường, hắn có thể chặn Giang gia, nhưng không thể đảm bảo có lúc hắn không kiểm soát hết được.
Đoạn Dã trịnh trọng gật đầu: "Hiểu rồi."
Lão thái thái nhìn bộ dạng hòa hợp của bọn họ, cuối cùng cũng yên tâm.
Đúng rồi đúng rồi, người một nhà là phải cùng nhau đoàn kết đối ngoại mới phải, cứ nhằm vào người nhà làm gì chứ?
Lão thái thái không thích Giang Cảnh Xuyên, giả quá, cười cũng giả, làm bộ giả, ăn mặc giả, chỗ nào cũng giả.
Vẫn là Đoạn Dã hợp với cháu gái bà hơn.
Đúng là có tướng phu thê, thật đáng mong chờ!.
Bạn cần đăng nhập để bình luận