Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 292: Cãi vã kịch liệt (length: 8091)

Năm giờ chiều, Đoạn Dã cùng Lạc Thanh Diên đi tới Lạc gia đại viện.
Không phải bọn hắn sốt ruột, là ngày mai bắt đầu Đoạn Dã liền muốn bình thường đi làm, cho nên những chuyện cần giải quyết vẫn là nên mau chóng giải quyết.
Vừa tới Lạc gia, bảo mẫu liền ra đón bọn hắn vào.
"Tiểu thư, cô có thể tính là trở về, phu nhân chờ cô đã lâu."
Lạc Thanh Diên nắm Đoạn Dã, một bên đi vào trong, một bên hỏi: "Mẹ ta dạo gần đây tâm tình thế nào?"
"Ai, phu nhân dạo gần đây khẩu vị rất không tốt, người đều gầy hốc hác đi, đại thiếu gia cùng lão gia mỗi ngày đều bận rộn ở bên ngoài làm việc, cơ hồ đều là đêm khuya mới về, bởi vì chuyện của hai vị kia, phu nhân cũng nổi giận không ít, gần đây tính tình rất nóng nảy, tiểu thư cô ngàn vạn cẩn thận một chút."
Nghe vậy, Lạc Thanh Diên không khỏi thở dài một tiếng, tính tình mẹ nàng một mực không được tốt lắm, hiện tại chỉ sợ tất cả mọi người sống như giẫm trên băng mỏng, không biết đại tẩu có bị liên lụy hay không?
Lạc Thanh Diên vừa nghĩ đến đây, bảo mẫu phảng phất biết nàng nghĩ gì, nhẹ giọng nói: "Thiếu phu nhân gần đây tâm tình cũng không được tốt lắm, mấy ngày nay đều không ra khỏi cửa, một mực ở trong sân dỗ dành tiểu tiểu thư đấy."
Lạc Thanh Diên gật đầu: "Tối nay ta sẽ đi xem đại tẩu."
"Vậy thiếu phu nhân đoán chừng sẽ rất vui."
"Đúng rồi, tiểu thư, thiếu gia và lão gia còn chưa có trở lại, có muốn chờ một chút nữa không?"
Lạc Thanh Diên vừa định lên tiếng, ngẩng đầu liền thấy Triệu nữ sĩ ung dung hoa quý, giờ phút này đang đứng ở cửa ra vào, mặt không chút cảm xúc nhìn bọn họ.
Lạc Thanh Diên bất đắc dĩ: "Không kịp rồi."
Bảo mẫu ngẩng đầu nhìn một cái, vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhiều lời.
Lạc Thanh Diên: "Cô lui xuống trước đi."
Bảo mẫu lập tức như trút được gánh nặng, tranh thủ thời gian đáp lời rồi quay người rời đi.
Đoạn Dã thấy vậy, không khỏi hơi nhíu mày, theo bản năng kéo Lạc Thanh Diên, muốn kéo nàng ra sau lưng.
Sau vài lần tiếp xúc, hắn vô cùng rõ ràng, vị Triệu nữ sĩ này, không hề dễ đối phó như vậy.
Nhìn thấy tiểu động tác của Đoạn Dã, Triệu Nhược Tịch không khỏi nở nụ cười: "Sao thế? Sợ ta ăn mất nàng dâu của cậu?"
Đoạn Dã bình tĩnh mở miệng: "Nếu là người khác, tự nhiên không lo lắng, nhưng nếu như là lời của ngài, vậy thì xác thực có chút đáng lo."
Nghe xong lời này, sắc mặt Triệu Nhược Tịch lập tức lạnh xuống: "Lạc đại tiểu thư, cô đúng là tìm được một ông chồng thật biết nói chuyện đấy."
Lạc Thanh Diên bất đắc dĩ: "Mẹ, sao mẹ cứ phải âm dương quái khí thế?"
"Không phải mẹ gọi chúng con trở về sao? Nếu như mẹ không muốn gặp chúng con, chúng con đi là được, chuyện của các cậu, chúng con hỏi anh trai cùng ba cũng như nhau."
Triệu Nhược Tịch: "Lạc Thanh Diên, cô đúng là cứng đầu cứng cổ rồi đấy, ta nuôi dưỡng cô bao nhiêu năm như vậy, nói cô một câu, cô có thể cãi mười câu, có ai như con gái cô không?"
Đoạn Dã vừa định nói gì, Lạc Thanh Diên liền kéo hắn lại.
"Được rồi, mẹ, mẹ rốt cuộc có muốn bàn chuyện không?"
Thế là, Triệu Nhược Tịch hừ lạnh một tiếng, quay người đi vào nhà.
Đoạn Dã cau mày: "Không được thì chúng ta đi đi, ta thấy mẹ em cũng không thật sự muốn bàn, chúng ta có thể trực tiếp đi tìm hai cậu của em."
Lạc Thanh Diên: "Đã đến đây rồi, cứ xem bà ấy muốn nói gì đi, A Dã, anh ra phòng em đợi em đi."
Đoạn Dã thở dài: "Để anh giúp em."
Hắn lo Triệu nữ sĩ một lời không hợp sẽ động tay với Lạc Thanh Diên.
Lạc Thanh Diên: "Bà ấy là mẹ em, anh yên tâm, không sao đâu."
Đoạn Dã vẫn không vui, Lạc Thanh Diên khẽ cười một tiếng, hôn lên mặt hắn một cái: "Được rồi, ngoan nào, mẹ em cũng đâu dám đánh em, không phải còn có anh ở đây sao? Nếu em bị ức hiếp, chẳng phải anh sẽ che chở cho em?"
Tâm tình Đoạn Dã lúc này mới tốt hơn một chút: "Vậy được rồi, em mau trở lại nhé."
Lạc Thanh Diên gật đầu, Đoạn Dã lúc này mới đi thẳng ra phía sau viện.
Nghĩ một lát, Lạc Thanh Diên vẫn là gọi bảo mẫu Tiểu Phương tới trước: "Đi chuẩn bị cho cô gia chút gì ăn đi, không cần đợi ta, chuẩn bị xong thì mang qua luôn, lại chuẩn bị một ít trà hoa hồng, cho ít đường thôi, cũng mang qua cùng nhau."
Tiểu Phương vụng trộm cười, lúc này mới trêu ghẹo nói: "Tiểu thư, cô xem cô gia như trẻ con vậy hả? Chuyện nhỏ vậy cũng phải cố ý dặn dò?"
Từ khi ở bên Đoạn Dã, tính khí của Lạc Thanh Diên đúng là đã dịu đi không ít, những người trong nhà này cũng dám đùa giỡn với nàng như vậy rồi.
Lần này, Lạc Thanh Diên cũng chỉ lườm nàng một cái: "Còn không mau đi?"
Tiểu Phương: "Dạ dạ dạ, con đi liền đây, tiểu thư đừng nóng vội nhé."
Sau khi Tiểu Phương đi, Lạc Thanh Diên mới nhận mệnh đi vào.
Triệu nữ sĩ đã sớm đuổi hết người trong nhà ra ngoài, cho nên bây giờ trong phòng khách lớn như vậy, chỉ có nàng và Triệu Nhược Tịch.
Trong chuyện đối mặt với Đoạn Dã này, nàng và Triệu nữ sĩ dường như đều không ai chịu nhường ai.
Lạc Thanh Diên đi tới, ngồi đối diện Triệu nữ sĩ: "Mẹ, nếu mẹ vẫn nói mấy chuyện nhảm nhí đó thì con khuyên mẹ dẹp ý định đi."
"Con sẽ không ly hôn với Đoạn Dã."
Triệu Nhược Tịch tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nàng mấy cái, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Nhiều năm như vậy con cũng rất ngoan, có thể là do mẹ quản con quá nghiêm từ nhỏ, cho nên lúc này, con mới có phản ứng dữ dội như vậy."
"Thanh Diên, con có thật sự hiểu yêu là gì không?"
"Con có biết không, tình yêu không môn đăng hộ đối, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày sụp đổ."
"Tuy câu nói này rất xưa rồi, nhưng hiện tại bày ra trước mắt con, chính là mẹ con và Đoạn Dã, con cũng chỉ có thể chọn một."
Khóe miệng Lạc Thanh Diên khẽ giật: "Mẹ, mẹ biết rõ con không thể."
Triệu nữ sĩ: "Thanh Diên, hai cậu của con dính đến nghi vấn rửa tiền, mà mẹ lại là pháp nhân của công ty đó, chứng cứ một khi xác thực, mẹ con cũng trốn không thoát."
"Lạc gia gia nghiệp lớn như vậy, khó tránh khỏi sẽ lật thuyền trong mương, có điều nếu mẹ mà vào tù, sẽ để lại vết nhơ, pháp luật Hoa Hạ con còn rõ hơn ai hết."
"Cho dù Đoạn Dã nguyện ý ở bên con, vậy người nhà hắn thì sao?"
"Gia cảnh của hắn thế nào con chẳng lẽ không rõ sao?"
"Ảnh hưởng đến tiền đồ con cái hai người sau này đấy, người nhà họ Đoàn chẳng lẽ lại không quan tâm gì sao?"
Lời của Triệu Nhược Tịch, đánh trúng vào chỗ mềm yếu trong lòng Lạc Thanh Diên.
"Thanh Diên, cả đời người đâu chỉ có tình yêu."
"Người trưởng thành rồi, cũng nên học cách chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, và hầu như đều phải chấp nhận, thế sự khó vẹn toàn."
Lạc Thanh Diên: "Mẹ, mẹ nhất định sẽ phải ngồi tù sao?"
"Chuyện này ngay cả ngọn ngành còn chưa rõ, ngay cả quan tòa cũng chưa đưa ra phán quyết, tại sao ở chỗ mẹ, đã nghĩ đến những chuyện xa vời như vậy rồi?"
Lạc Thanh Diên đứng lên: "Con tin vào các cậu con, bọn họ ngay cả việc kinh doanh gia tộc cũng không buồn quản, tiền trong nhà nhiều đến mấy đời dùng không hết, họ có cần vì mười mấy tỷ đó mà đi rửa tiền không? Chuyện này nhất định có gì kỳ quặc."
"Con và Đoạn Dã sẽ đi điều tra, anh hai và ba cũng biết."
Nói xong, Lạc Thanh Diên quay người muốn đi.
Triệu nữ sĩ: "Lỡ như thế nào? Nếu như Đoạn Dã chủ động từ bỏ con, con phải làm sao?"
"Lạc Thanh Diên, nhân lúc bây giờ con còn chưa có thai, vẫn còn đường lui, con..."
Lạc Thanh Diên đột ngột quay đầu nhìn Triệu nữ sĩ, hai mắt đỏ hoe: "Mẹ, trên đời này nào có nhiều chuyện lỡ như vậy? Mẹ ngay cả cố gắng còn không thèm, đã cảm thấy chúng con nhất định sẽ thất bại sao?"
"Mẹ không tin con còn chưa tính, ngay cả hai đứa em trai ruột của mình mẹ cũng không tin, mẹ à, có lúc con thật sự không hiểu nổi, trong mắt mẹ, chúng con lại bất tài đến vậy sao?"
"Gặp phải chuyện gì, điều đầu tiên mẹ nghĩ đến, không phải giải quyết vấn đề, mà là giải quyết chúng con!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận