Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư

Say Rượu Mất Khống Chế, Bị Ép Cưới Gấp Kinh Vòng Đại Tiểu Thư - Chương 67: Cấp cao thợ săn (length: 7811)

Thật vất vả trở về nhà, lại xuất hiện vấn đề mới.
Hắn ở tòa nhà này là không có thang máy, bởi vì là công ty phân phối ký túc xá, cho nên điều kiện cũng sẽ không được tốt lắm.
Hắn là thật không rõ, làm sao Thẩm Niệm Niệm cũng sẽ ở chỗ này, nhưng Thẩm Niệm Niệm giải thích qua, là vì công việc tạm thời thuê phòng ở. . .
Hắn cảm thấy lý do này giống như thật hợp lý, nhưng không hiểu lại cảm thấy quá đáng.
Thế là, bọn họ hiện tại gặp phải, hắn lại phải đem Thẩm Niệm Niệm cho ôm về nhà.
Đoạn Trạch dừng xe, quay đầu nhìn Thẩm Niệm Niệm, phát hiện Thẩm Niệm Niệm một mặt chần chờ nhìn hắn, giống như muốn hắn giúp đỡ lại ngượng ngùng. . .
Đoạn Trạch trong lòng yên lặng thở dài một hơi, nói một câu: "Hay là ta cõng ngươi lên?"
Thẩm Niệm Niệm gật đầu: "Thật sự là ngại quá, Đoàn đại ca."
Đoạn Trạch: "Không sao, đều là hàng xóm, nên vậy mà."
Đoạn Trạch xuống xe, đi đến ghế phụ, mở cửa xe, vừa định đưa tay trước tiên đỡ Thẩm Niệm Niệm xuống rồi mới cõng đi.
Thẩm Niệm Niệm liền nói: "Ta cái này. . . lưng, sợ là hơi bất tiện, có thể ôm ta một chút không?"
Chỗ nào không tiện rồi?
Ôm không phải càng thêm thân mật sao?
Đoạn Trạch nghi ngờ nhìn qua.
Chỉ thấy Thẩm Niệm Niệm cúi đầu nhìn nhìn trước ngực của mình. . .
Đoạn Trạch lỗ tai là thật đỏ lên, Thẩm Niệm Niệm phát triển quá tốt rồi, cõng. . . hình như thật sự thân mật hơn?
Thế là, Đoạn Trạch nói chuyện đều có chút lắp bắp: "Vậy. . . Vậy ta ôm ngươi đi."
Thẩm Niệm Niệm ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sao nhỏ lấp lánh, giữ lại mái tóc cắt ngang trán, trông ngoan ngoãn lạ thường, còn chủ động duỗi ra hai tay, giọng nói nhẹ nhàng: "Vậy. . . Đoàn đại ca, ôm một cái."
Đoạn Trạch chỉ có thể đỏ tai đưa tay tới bế Thẩm Niệm Niệm lên.
Thẩm Niệm Niệm thân thể quá mềm mại, ôm một cái vào trong ngực, Đoạn Trạch đã cảm thấy trong lòng bàn tay mềm mềm, hắn là thật không quen, cho nên mặt căng quá chặt, nhưng lỗ tai thì đỏ đến gần như muốn rỉ máu.
Mà Thẩm Niệm Niệm cũng là lần đầu tiên quyến rũ người, ai hiểu được chứ, nàng giả ngoan cũng rất khó đó có biết không?
Nhưng mấu chốt là, cùng Lạc Thanh Diên trở thành người một nhà thật sự là khiến người rất rung động. . .
Hơn nữa, Đoạn Trạch là thật đẹp trai.
Nàng liền thích Đoạn Trạch kiểu muộn tao này, mặt ngoài gió êm sóng lặng, kỳ thật tim đã sớm loạn nhịp.
Nàng đang dựa vào ở trong ngực Đoạn Trạch, nhịp tim của Đoạn Trạch, nàng nghe rõ ràng.
Vừa mới đầu nàng còn không vui cơ, giả vờ làm đồng nghiệp quy củ, nhưng sau hai ngày nữa phán đoán. . .
Quyết định ra tay!
Nếu có thể hạ gục được, nàng sẽ thoát ế.
Không hạ được, Đoạn Trạch đẹp trai như vậy, nàng cũng không lỗ.
Mà Đoạn Trạch cứ thế thẳng thắn ôm Thẩm Niệm Niệm một mạch lên lầu ba.
Vừa tới cửa, Đoạn Trạch nói: "Ta thả ngươi xuống đây trước đã."
Đoạn Trạch định thả người, Thẩm Niệm Niệm lại ôm chặt hắn: "Chìa khóa ở đâu?"
Bọn họ sát gần nhau hơn, hơi thở Thẩm Niệm Niệm có thể phả vào tai hắn.
Đoạn Trạch cảm giác lòng bàn tay đổ mồ hôi, không muốn dây dưa với Thẩm Niệm Niệm ngoài cửa.
Đoạn Trạch nói: "Bên phải trong thắt lưng."
Thế là, Thẩm Niệm Niệm ôm lấy eo sờ vào túi quần của Đoạn Trạch.
Vừa lúc lúc này, đèn hành lang tắt.
Đoạn Trạch lòng nguội lạnh một nửa: "Hay là ta thả ngươi xuống đi. . ."
Thẩm Niệm Niệm một tay ôm chặt cổ hắn, một tay tiếp tục sờ vào túi quần hắn: "Đoàn đại ca, không cần phiền vậy đâu, ta làm là được rồi."
Đoạn Trạch: "? ? ?" Ta ôm ngươi mới là phiền phức được không?
Mà lại trong bóng tối, giác quan sẽ bị khuếch đại vô hạn.
Đoạn Trạch rõ ràng cảm thấy, bàn tay nhỏ kia từ hông hắn một đường đi xuống, rồi luồn vào túi quần, sờ soạng mấy lần. . .
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm thấy Thẩm Niệm Niệm đang sờ loạn. . .
Rốt cuộc, Thẩm Niệm Niệm lấy được chìa khóa.
Đèn hành lang lúc sáng lúc tối, Đoạn Trạch chỉ có thể nói: "Lấy điện thoại ra chiếu sáng đi."
Nói câu này, Đoạn Trạch chính hắn cũng không phát hiện, rõ ràng là thở dài một hơi.
Thẩm Niệm Niệm nhỏ giọng đáp: "Ừm."
Trong bóng tối, Thẩm Niệm Niệm cười gần như nhịn không được.
Thì ra là. . .
Trên đời thật có những nam sinh thú vị như vậy sao.
Mở cửa, Đoạn Trạch bước nhanh vào trong rồi đặt Thẩm Niệm Niệm lên ghế sofa.
Đây là phòng một ngủ một khách một bếp một vệ sinh, có hơi nhỏ.
Vừa đặt Thẩm Niệm Niệm xuống, Đoạn Trạch nói: "Ta đi nấu một bát mì chay nhé, nhanh thôi."
Thẩm Niệm Niệm gật đầu: "Cám ơn Đoàn đại ca."
Đoạn Trạch đi rồi, Thẩm Niệm Niệm mới có thời gian xem xét xung quanh.
Thẩm Niệm Niệm ngả người trên ghế sofa, quay video xung quanh gửi cho Lạc Thanh Diên, sau đó nhanh chóng gõ chữ: Cái ký túc xá chết tiệt gì mà ngươi phân? Ngươi không biết hắn ở đâu, ta cũng phải ở đấy à? Chỗ rách nát như vậy mà ngươi cũng đưa ra được, mau tìm lý do cho hắn đổi chỗ nào tốt hơn đi.
Lúc này, Lạc Thanh Diên đã ngủ, bằng không cô ấy nhất định kêu oan.
Cô ấy chỉ điều Đoạn Trạch đi, còn ở đâu, đâu phải cô ấy quyết định.
—— Đoạn Trạch nấu xong mì, bưng tới, Thẩm Niệm Niệm cất điện thoại, nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái: "Đoàn đại ca, anh giỏi thật!"
Đoạn Trạch bị khen cũng không quen: "Nhanh ăn đi, đói một ngày rồi."
Thẩm Niệm Niệm gật đầu, nàng ít ăn mấy món này lắm, nhưng mì Đoạn Trạch nấu thật sự rất ngon, hương vị đủ cả.
Hành lá, trứng ốp la và bọt thịt, tất cả đều làm nàng cảm thấy thèm thuồng.
Thẩm Niệm Niệm ăn một miếng, liền không nhịn được gật gù: "Ngon thích ăn!"
"Đoàn đại ca, anh thật tuyệt, sau này ai gả cho anh chẳng phải là rất hạnh phúc."
Đoạn Trạch vô thức nhếch mép: "Một tô mì thôi mà, có đến mức em nói khoa trương vậy không?"
Thẩm Niệm Niệm: "Nhưng em chính là thấy rất đỉnh đó nha, anh nhìn xem, một mình anh trong nhà mà không hề lộn xộn, còn có thể nấu mì cho em ăn nữa chứ! Thật ngưỡng mộ bạn gái Đoàn đại ca nha ~ "
Đoạn Trạch ngẩn người ba giây, mới nói: "Ta không có bạn gái."
Thẩm Niệm Niệm lập tức khoa trương che miệng: "A? Thật sao? Đoàn đại ca đẹp trai như vậy, công việc lại tốt, vậy mà lại không có bạn gái sao? Bọn họ cũng quá không có mắt đi. . ."
Đoạn Trạch: "Cái này. . . là do ta không muốn yêu."
Thẩm Niệm Niệm ý cười càng sâu, trong mắt sự gian xảo chợt lóe lên, nhưng Đoạn Trạch mải ăn mì, hoàn toàn không để ý.
Thẩm Niệm Niệm: "Vì sao Đoàn đại ca lại không muốn yêu vậy?"
Đoạn Trạch: "Không gặp được người phù hợp, với lại ta công việc cũng bận."
Thẩm Niệm Niệm: "Vậy đó, có đôi khi duyên phận đến, tình cảm cũng tới luôn thôi, không cần vội ~ "
Đoạn Trạch gật đầu: "Ừ, mau ăn mì đi."
Thẩm Niệm Niệm lặng lẽ liếc mắt, đây là chê cô nhiều lời rồi sao?
Hừ! Đợi cô hạ gục được Đoạn Trạch, cô sẽ mỗi ngày ở bên tai Đoạn Trạch mà lải nhải!
Ăn mì xong, Thẩm Niệm Niệm liền được Đoạn Trạch đưa về nhà.
Thẩm Niệm Niệm cũng không làm nũng nữa, dù sao hôm nay nàng cũng mệt thật.
Chỉ là lúc Đoạn Trạch sắp đi, Thẩm Niệm Niệm gọi anh một tiếng: "Đoàn đại ca. . ."
Đoạn Trạch quay đầu: "Sao vậy?"
Thẩm Niệm Niệm ngồi trên giường, cười thật ngọt ngào: "Hôm nay cám ơn anh, ngủ ngon nha."
Đoạn Trạch tim không hiểu sao lại rộn ràng gia tốc, nhưng sắc mặt vẫn bình thường đáp: "Ngủ ngon."
Mãi đến khi Đoạn Trạch đóng cửa, Thẩm Niệm Niệm mới thả mình xuống giường, lẩm bẩm một câu: "Ôi, giả vờ ngoan ngoãn mệt quá đi!"
Bất quá, tuần này!
Đoạn Trạch chắc chắn là không về nhà được đâu!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận