Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 8: Đi Thời Đại quảng trường thu thuế (length: 11325)

Lúc này, Lục Phong vội vã chạy đến chỗ để xe đạp, rồi đạp xe đi.
"Hôm nay thật là xui xẻo, liên tiếp gặp phải hai kẻ khốn nạn." Lục Phong vừa đạp xe vừa lẩm bẩm.
Chỉ một lát đã về đến nhà, Lục Phong vào phòng tắm rửa rồi lên giường. Vừa mới nằm xuống thì bật dậy.
"Mình đi, vào xem đường chạy đã, còn chưa ăn cơm, đặt đồ ăn ngoài vậy."
Lập tức, Lục Phong mở điện thoại, bấm vào ứng dụng "Đồ ăn ngoài ngon".
Thuần thục đặt đồ ăn, điền địa chỉ chung cư Quan Lan, rồi mở ứng dụng video ngắn để lướt xem.
*Keng* Ngay khi Lục Phong đang mải mê ngắm gái đẹp chân dài thì chuông cửa vang lên.
"Chào ngài chủ căn hộ, 9527 phục vụ ngài, đây là đồ ăn ngoài của ngài."
Theo giọng giới thiệu quen thuộc, Lục Phong ngớ người ra, bởi vì người đang đứng trước mặt hắn chính là nhân viên bảo vệ khu dân cư, số hiệu 9527.
"Sao lại là ngươi, người giao hàng của ta đâu?" Lục Phong nghi hoặc hỏi.
"Để đảm bảo an toàn tính mạng và tài sản cho chủ căn hộ, tất cả đồ ăn ngoài đều do nhân viên ban quản lý chúng tôi giao đến." 9527 lớn tiếng nói.
"Được thôi, vất vả các ngươi rồi."
"Phục vụ ngài là vinh hạnh của chúng tôi." 9527 liền đưa đồ ăn cho Lục Phong rồi rời đi.
"Không hổ là biệt thự, khác hẳn mấy khu dân cư khác, không cho người giao hàng vào, lại còn không tự đi lấy, bắt chủ căn hộ xuống nhận." Lục Phong lầm bầm.
Về phòng, Lục Phong mở đồ ăn ra rồi bắt đầu ăn. Dù sao trời cũng sắp tối rồi, hắn bận rộn cả ngày còn chưa có gì vào bụng.
Vốn định ăn ngon một bữa ở quảng trường Thiên Đạt, ai ngờ vì giận cái tên mập mà phải chuồn, đến cơm cũng không kịp ăn.
Ăn xong, Lục Phong cũng chỉ rửa mặt qua loa rồi lại lên giường, chuẩn bị ngủ. Dù sao đến 12 giờ đêm còn phải xem hệ thống có cập nhật món đồ tốt nào không.
*Đinh đinh đinh đinh* Theo tiếng chuông báo thức, Lục Phong nhanh chóng ngồi dậy, không buồn ngủ nữa mà lập tức tập trung tinh thần vào hệ thống.
"Để ta xem hôm nay hệ thống có đổi được thứ gì hay không." Lục Phong phấn khích nói.
*Đinh* "Vật phẩm giảm giá trong thời gian giới hạn đã được cập nhật."
Tiếng thông báo của hệ thống vang lên, nghe thấy vậy, Lục Phong vội vàng nhìn.
"Lần này đồ vật được cập nhật như sau."
Một tòa nhà ở Quảng trường Thời Đại (trị giá 1,5 tỷ NDT) Một chiếc Audi R8 (trị giá 2,4 triệu NDT) Một bộ vest Armani (trị giá 12 triệu NDT) Lục Phong nhìn ba lựa chọn trước mắt, suy tư. Tuy hắn rất thiếu xe nhưng lần này xe đổi được giá trị không cao, nếu là xe đua quý hiếm thì còn chọn, nhưng thôi lần này bỏ qua.
Bộ vest Armani hắn vừa mới mua đồ vest rồi nên cũng không cần, vậy chỉ còn cách chọn cái đầu tiên thôi.
"Còn tưởng là chọn thứ nhất thì đổi được tòa Quảng trường Thời Đại trị giá 1,5 tỷ, cái thứ hai, ba sẽ tốt hơn ai ngờ lại một món dở tệ." Lục Phong thầm nghĩ.
"Hệ thống, ta chọn cái đầu tiên."
*Đinh* "Kí chủ đã chọn lựa chọn 1, Quảng trường Thời Đại trị giá 1,5 tỷ NDT, giấy chứng nhận sẽ được nhân viên giao hàng mang đến vào khoảng 8 giờ sáng."
Theo tiếng hệ thống thông báo, giá trị tài sản của Lục Phong lại tăng thêm 1,5 tỷ NDT.
"OK OK, lần này cũng không tệ lắm, trực tiếp đưa đến cửa." Lục Phong vừa nói vừa thoát khỏi hệ thống, dù sao bây giờ cũng đã khuya, hắn còn phải ngủ nữa.
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài cửa đã có tiếng gõ.
*Cộc cộc cộc* Đang ngủ say, Lục Phong bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc, nhưng hắn không hề khó chịu, mà nhanh chóng mặc quần áo chạy ra ngoài.
"Chào ngài, hàng chuyển phát nhanh của ngài, mời ký nhận." Anh shipper đội mũ bảo hiểm nói.
"Ừm ân, tốt, vất vả anh." Lục Phong nhận bút ký tên.
*Rắc* một tiếng, tiếng đóng cửa vang lên, Lục Phong mở bọc văn kiện ra, lấy đồ bên trong ra.
Rồi ký tên vào văn kiện, đơn giản vậy thôi, dù sao Lục Phong vẫn rất tin tưởng hệ thống.
"Đêm tối cho ta một đôi mắt, mà ta lại dùng nó tìm kiếm quang minh."
Điện thoại vang lên, Lục Phong đầy nghi hoặc bắt máy.
Đừng hỏi vì sao nhạc chuông không phải "Mênh mông thiên nhai là ta yêu", Lục Phong muốn đổi vị một chút.
Lục Phong vừa bắt máy, đã nghe thấy giọng nói dễ nghe từ đầu dây bên kia.
"Alo, xin chào, cho hỏi có phải Lục Phong tiên sinh không ạ? Tôi là quản lý bất động sản của Quảng trường Thời Đại, tên tôi là Vương Tuyết." Giọng nói trong điện thoại tự giới thiệu.
"Ta là Lục Phong, có chuyện gì sao?"
"Dạ, là thế này, tiền thuê mặt bằng tại quảng trường Thời Đại của ngài đến kỳ thu tháng này rồi, nên chúng tôi muốn mời ngài đến đây một chút, xem xét xem tiền thuê nhà 3 tháng tới có cần tăng lên không."
"Sau đó ngài cho chúng tôi tài khoản, chúng tôi sẽ thống nhất giữ tiền thuê rồi chuyển vào tài khoản của ngài." Vương Tuyết nói.
"Được thôi, vậy bọn ta sẽ qua."
Vừa nghe đến có tiền, Lục Phong mừng rơn, đừng thấy hắn hiện tại giá trị vài chục tỷ, nhưng thật ra trong người chẳng có đồng nào.
Chiếc Ferrari 5 tỷ kia đang nằm trong tài khoản công ty, cũng không liên quan mấy đến Lục Phong. Tập đoàn Thiên Vũ hiện tại cũng chưa đến lúc chia hoa hồng, nên hắn vẫn là một kẻ nghèo mạt rệp.
"Sư phụ, đỗ bên kia là được." Lục Phong bảo với tài xế.
Đúng vậy, hôm nay Lục Phong đi xe taxi, chứ không đạp xe đạp công cộng. Theo Lục Phong thì: "Đùa gì vậy, ta sắp thành người có tiền rồi, còn đạp xe đạp công cộng làm gì, phải đi taxi, nhất định phải đi taxi!"
Vừa xuống xe, Lục Phong đã thấy ở cửa quảng trường mấy người mặc âu phục đứng đó, cả nam lẫn nữ. Chắc không sai đâu được, hẳn là người của bên bất động sản quảng trường đang chờ hắn.
Bên kia, Vương Tuyết sau khi cúp điện thoại cũng liền ráo riết hành động, trước tiên là bố trí nhân viên đi thông báo cho từng hộ kinh doanh trong quảng trường, dặn họ phải chú ý hình tượng, giữ gìn vệ sinh.
Sau đó, lại sắp xếp nhân viên vệ sinh đi quét dọn vệ sinh công cộng trong quảng trường. Còn cô thì dẫn theo nhân viên bất động sản đứng chờ Lục Phong tới.
Bạn hỏi vì sao cô phải làm long trọng như vậy? Không long trọng không được a, quảng trường bây giờ đã đổi chủ, lỡ người ta không vừa ý cái là đổi cả công ty quản lý thì xong.
Đến lúc đó, cả mấy chục con người này sẽ phải cuốn gói mà đi. Vương Tuyết cố gắng làm lụng bao năm mới leo lên được vị trí tổng quản lý này.
Nhỡ đâu sơ sảy chuyện gì, bị Lục Phong để mắt tới, rồi bị thay đổi cả công ty quản lý thì Vương Tuyết có mà khóc ra tiếng mán.
Với tâm trạng thấp thỏm, Vương Tuyết dẫn theo nhân viên bất động sản chờ những nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đón được Lục Phong.
"Xin chào, tôi là Lục Phong."
"A, ngài là Lục tiên sinh ạ, đúng là tuổi trẻ tài cao, người thật còn đẹp trai hơn cả ảnh chụp nhiều." Vương Tuyết xu nịnh Lục Phong.
Vừa thấy Lục Phong, Vương Tuyết đã buông lời khen ngợi quá trớn, sau đó lại cố hết sức để làm Lục Phong vui, hận không thể tối đến được đi hầu Lục Phong.
Dù sao thì cô cũng không thiệt thòi gì, Lục Phong đẹp trai lại còn có tiền, nói không chừng còn nhờ Lục Phong mà cô leo cao thêm được ấy chứ.
Cứ thế, Lục Phong được Vương Tuyết tâng bốc không ngớt mà đi dạo hết quảng trường.
"Lục tổng, ngài thấy chúng tôi quản lý có hài lòng không ạ?" Vương Tuyết thận trọng hỏi.
Còn Lục Phong lúc này đang ngồi trên vị trí tổng quản lý của Vương Tuyết để xem báo cáo.
"Ừm, quản lý cũng được."
Lục Phong không ngẩng đầu lên trả lời, tay vẫn tiếp tục lật báo cáo.
Nghe Lục Phong trả lời lạnh nhạt như vậy, Vương Tuyết tưởng mình làm sai gì đó khiến ông chủ mới không vui, lòng tức thì nguội lạnh một nửa.
Thực ra, Lục Phong đâu nghĩ nhiều thế, hắn bây giờ đang choáng váng với báo cáo thu tiền thuê trong tay đây.
"Cửa hàng số 07 tiền thuê 3 tháng 12 vạn, cửa hàng số 08 tiền thuê 3 tháng 10.800 tệ, cửa hàng số 15 tiền thuê 3 tháng 14 vạn..."
Quảng trường Thời Đại có khoảng 100 cửa hàng như vậy (Chú thích: 1 kỳ 3 tháng, cửa hàng lại có lớn có nhỏ, nên tiền thuê cũng khác nhau). Lục Phong cảm thán sau này còn làm ăn cái gì nữa, cứ việc ngồi thu tiền thuê là xong.
Cuối cùng, trong sự bất an của Vương Tuyết, Lục Phong cũng xem hết báo cáo.
"Được rồi, tôi xem xong báo cáo rồi." Lục Phong cất lời, giọng nói truyền đến tai Vương Tuyết.
Vương Tuyết vội vàng đáp lời: "Lục tổng, ngài thấy thế nào ạ?".
"Ừm, tiền thuê này cũng ổn đấy, 3 tháng tới cũng không cần tăng."
"Chúng ta cũng cần xem xét tình hình của các hộ kinh doanh một chút, khi nào tăng tiền thuê thì tôi sẽ thông báo cho các ngươi." Lục Phong nói.
"Lục tổng anh minh." Vương Tuyết lại thêm một câu nịnh nọt.
"Thôi được rồi, ngươi cũng đừng có nịnh ta mãi thế, ta biết ngươi đang nghĩ gì, sợ ta thay đổi bên bất động sản của các ngươi đúng không?" Lục Phong cười hỏi.
"Dạ không có, không có, tôi nói thật lòng đấy ạ." Thấy Lục Phong vạch trần mánh khóe của mình, Vương Tuyết nhất thời bối rối.
"Ngươi không cần sợ hãi, công ty của các ngươi quản lý cũng không tệ lắm, trước khi tới ta cũng đang nghĩ, các ngươi nếu như quản lý không tốt, ta thì hoán đổi các ngươi, may mắn các ngươi quản lý không tệ."
"Cho nên, Vương tổng quản lý, tiếp tục cố lên làm đi" Lục Phong chậm rãi nói.
Sau khi nghe Lục Phong nói, nỗi lòng lo lắng của Vương Tuyết cuối cùng cũng buông xuống, tuy nàng so đo công danh lợi lộc, nhưng là thủ đoạn chuyên nghiệp vẫn phải có, nếu không cũng không thể ngồi đến vị trí tổng quản lý.
"Cảm ơn Lục tổng khích lệ, đây đều là việc chúng ta phải làm, chúng ta sẽ tiếp tục cố gắng quản lý tốt" Vương Tuyết vui vẻ nói.
"Tốt, ta sẽ đưa tài khoản cho các ngươi, đến lúc đó các ngươi thu đủ tiền thuê, thì trực tiếp gọi cho ta là được" Lục Phong đứng dậy nói.
"Được, được, nhất định đúng giờ chuyển cho ngài" Vương Tuyết vội vàng nói.
"Ừ, vậy ta đi trước" Lục Phong nói.
"Tôi tiễn ngài một chút" Vương Tuyết vội vàng mở cửa cho Lục Phong.
"Không cần, đúng, ngươi về thông báo một chút, tháng này toàn bộ nhân viên bất động sản của các ngươi tiền lương tăng gấp đôi, về sau tiền lương tăng thêm 30%."
"Còn số tiền này, thì cứ lấy từ tiền thuê của ta mà chi."
Lục Phong vừa khoát tay vừa nói, muốn con ngựa chạy, thì phải cho con ngựa ăn no, đạo lý này Lục Phong vẫn hiểu được.
Ngay khi Lục Phong ra khỏi quảng trường, các nhân viên bất động sản liền ào một tiếng xúm lại quanh Vương Tuyết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận