Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 150: Dọa sợ người yêu (length: 8670)

"Cái này... Đây không phải là toàn bộ Hoa Quốc đều không có quá 100 tấm Chí Tôn Thiên Long thẻ sao, trời ạ, ta thế mà hôm nay tận mắt thấy tấm thẻ này!"
Quản lý điếm thầm giật mình trong lòng, hai tay đưa ra có chút run rẩy.
"Thưa ngài, xin ngài đợi một lát, ta đi xác minh một chút, chỉ lấy của ngài giá vốn" quản lý điếm cung kính nói.
Hắn vốn còn tưởng Lục Phong chỉ là một kẻ giàu nổi, nghĩ bụng hôm nay có thể kiếm đậm một khoản.
Nhưng khi hắn nhìn thấy tấm thẻ Chí Tôn Thiên Long trong tay Lục Phong, chút tâm tư nhỏ đó trong lòng nhất thời biến mất không dấu vết.
Là một quản lý điếm của nhà hàng cao cấp sang trọng, hắn cũng coi như may mắn đi theo sau lưng ông chủ mà chứng kiến một vài góc khuất của xã hội.
Hắn còn nhớ rõ lần trước theo ông chủ đi tham gia một buổi tiệc, những người trong buổi tiệc đó đối với hắn mà nói đều là đại lão.
Nhưng khi một thiếu gia nhà giàu tiến vào, mọi người đều trở nên khúm núm, trong đó ông chủ hắn là khoa trương nhất, hận không thể quỳ xuống liếm gót tên phú nhị đại đó.
Mà mọi người ai nấy đều nịnh bợ gã thiếu gia nhà giàu đó, cũng là vì cha của gã ta nắm giữ một tấm thẻ ngân hàng, và tấm thẻ đó giống y hệt tấm thẻ này trong tay hắn.
Cho nên quản lý điếm khi thấy tấm thẻ này, trực tiếp bị hù cho hoảng sợ, suýt chút nữa thì tè ra quần.
Một nhân vật mà đến cả ông chủ phía sau hắn còn muốn quỳ liếm, nếu như hắn đắc tội, thì đè chết hắn còn không đơn giản như đè chết một con kiến sao.
Giấu kín nỗi lòng thấp thỏm, quản lý điếm triệu tập đầu bếp tiến hành kiểm kê, sau khi kiểm kê xong, quản lý điếm mang bảng giá đến cho Lục Phong.
"Thưa ngài, bếp sau của chúng tôi tất cả đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trị giá sáu vạn bảy ngàn tệ, đều tính cho ngài giá vốn, cộng thêm việc bao hết sẽ lỗ chút lợi nhuận, ngài trả tổng cộng 10 vạn tệ là được."
Lục Phong liếc qua bảng giá, biết quản lý điếm tính cho hắn đúng là giá gốc.
"Sẽ không làm ngươi khó xử chứ?" Lục Phong hỏi với hàm ý sâu xa.
"Không... không sao, tuy tôi chỉ là kẻ làm thuê, nhưng chút quyền lợi này thì tôi vẫn có."
Quản lý điếm bị ánh mắt chăm chú của Lục Phong làm cho trong lòng sợ hãi.
"Được, quẹt thẻ đi." Lục Phong thản nhiên nói.
Nghe Lục Phong nói, quản lý điếm tranh thủ thời gian tự mình thao tác.
Chỉ chốc lát sau, quản lý điếm đã hai tay dâng tấm thẻ vàng đi đến trước mặt Lục Phong.
"Thưa ngài, thẻ của ngài." Quản lý điếm cung kính nói.
Lục Phong nhìn lướt qua, cũng không nhận lại.
"Bàn kia của bọn họ đã chi bao nhiêu tiền, gấp ba trả lại cho bọn họ, rồi bảo họ cút ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng ăn cơm của ta."
Lục Phong chỉ vào đôi tình nhân tiện nhân kia còn đang ngơ ngác tại chỗ, chậm rãi nói.
"Thưa ngài, bàn của bọn họ chi hết 997 tệ." quản lý điếm vào quầy thu ngân tra xét một chút rồi nói.
"Cho bọn họ 3000 tệ, bảo chúng cút."
"Vâng."
Quản lý điếm lập tức lấy ra 3000 tệ từ quầy thu ngân đi tới trước mặt đôi tình nhân trẻ.
"Xin lỗi hai vị, nơi này hôm nay đã bị bao hết rồi, đây là tiền bồi thường cho hai vị." quản lý điếm đến trước mặt hai người khách khí nói.
Mặc dù hắn cũng không ưa cách hành xử của hai người này, nhưng biết làm sao, khách hàng là thượng đế mà.
Cô gái đanh đá nhìn thấy tiền quản lý điếm đưa tới, trực tiếp một tay hất văng hết xuống đất.
"Các người chính là phục vụ khách hàng kiểu này à? Các người có muốn làm nữa không? Ta có thể nói cho ngươi biết, ta là người nổi tiếng trên mạng đấy, có tin ta phanh phui các ngươi không hả?" cô gái tiếp tục ầm ĩ nói.
Quản lý điếm vừa định lên tiếng, Lục Phong đã đi đến trước mặt cô gái.
"Người nổi tiếng trên mạng á? Nổi tiếng lắm không? Chắc không phải là dạng người nổi tiếng trên mạng mấy trăm người theo dõi đấy chứ?"
Lời nói của Lục Phong làm cho cô gái tức đỏ mặt, vừa muốn há miệng chửi, nhưng Lục Phong lại không cho nàng cơ hội nói chuyện, tiếp tục mở miệng trào phúng: "Chậc chậc chậc, nhìn cái dáng vẻ giận cá chém thớt của ngươi kìa, xem ra là ta đoán trúng rồi. Cũng đúng thôi, nhìn ngươi đến nhà hàng này chỉ chọn món ăn rẻ nhất, thì ai cũng có thể đoán ra được mà."
"ε=(´ο`*))) ai, cô bảo cái số tiền 1000 tệ này của cô thì trực tiếp thuê được bao lâu đây? Chắc phải gọi bao nhiêu tiếng đại ca nhỉ? Hay là cô đến công ty của tôi đi, tôi vừa hay có một công ty giải trí."
Cô gái đanh đá nghe Lục Phong mỉa mai, cũng không nhịn được nữa, liền muốn xông vào đánh Lục Phong, nhưng bị quản lý điếm ở bên cạnh ngăn lại.
"Cô nương, nghe ta một lời khuyên, tranh thủ cầm tiền rời khỏi đi, vị đại nhân vật này không phải người cô có thể chọc giận đâu, thật sự là chọc giận hắn, thì hai người nói không chừng ngày mai sẽ trôi nổi trên sông Hoàng Phố đấy."
Quản lý điếm ghìm chặt cô gái, nhẹ giọng nói vào tai cô ta.
"Cô không thấy được ta ở trước mặt vị đại nhân vật này còn phải khúm núm lắm sao?"
Cô gái nghe được quản lý điếm nói, nhất thời bị hù run lên, sống lưng trong nháy mắt toát mồ hôi lạnh.
Nghĩ đến loại thảm cảnh cái chết kiểu đó, cô gái không còn dũng khí như vừa nãy, kéo người yêu của mình định rời đi.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, đã bị Lục Phong gọi lại.
"Đứng lại."
Giọng nói của Lục Phong truyền vào tai cô gái, giống như tiếng quỷ đòi mạng.
Cô gái toàn thân run rẩy xoay người lại, giống như sắp bị kinh hãi đến ngất đi.
"Nhặt tiền trên đất lên đi, đã để các người mất một bữa cơm, vậy thì ta sẽ bù lại cho các người." Lục Phong lạnh lùng nói.
Nghe Lục Phong gọi nàng lại là để cho nàng nhặt tiền, cô gái nhất thời thở phào một hơi, nàng còn tưởng Lục Phong đổi ý không có ý định buông tha cho bọn họ nữa.
"Thưa vị tiên sinh, vừa nãy là ta không đúng, thật xin lỗi, đã làm phiền ngài ăn cơm rồi, là ta không có văn hóa."
"Chúng tôi sẽ đi ngay, số tiền này chúng tôi cũng không cần nữa, cám ơn hảo ý của ngài." Cô gái run rẩy nói xong, liền muốn bỏ đi.
"Không được, đến nhặt tiền lên đi, Lục mỗ ta nói lời giữ lời, cô muốn ta nuốt lời sao?" Lục Phong nói, trên người tản mát ra một luồng khí thế cường đại.
Quản lý điếm đang đứng bên cạnh Lục Phong là người đầu tiên cảm nhận được luồng khí thế cường đại kia.
Quản lý điếm chỉ cảm thấy giống như có một luồng sức mạnh vô hình bóp lấy cổ mình, làm cho hắn hô hấp cũng khó khăn.
Cô gái cũng bị khí thế bất thình lình làm cho chấn kinh, không dám chậm trễ thời gian, trực tiếp lôi người yêu mình đi vào bên cạnh Lục Phong ngồi xổm trên mặt đất, một tờ một tờ nhặt tiền lên.
Sau khi nhặt xong 3000 tệ, cô gái đối với Lục Phong nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, rồi lôi người yêu mình nhanh chóng chạy ra khỏi nhà hàng.
"A, tự mình gây nghiệt!" Lục Phong nhìn dáng vẻ chật vật không chịu nổi của hai người, cười lạnh một tiếng.
Sau đó quay người đi về phía thiếu phụ, lúc này đứa trẻ sơ sinh đã bú no, ngủ ngon lành.
"Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài, nếu hôm nay không có ngài ra tay, ta cũng không biết phải làm sao bây giờ." thiếu phụ mắt đỏ hoe, không ngừng nói lời cảm ơn Lục Phong.
"Không có gì, hôm nay coi như không có ta thì cũng sẽ có người khác đứng ra, dù sao ta tin rằng chỉ cần là người bình thường thấy cảnh này đều sẽ đứng ra thôi."
Lục Phong không hề để ý, phẩy tay nói.
"Nhưng dù sao đi nữa, ta vẫn muốn cảm ơn ngài."
Thiếu phụ vẻ mặt thành thật nói.
"Ha ha ha, cảm ơn thì không cần, ta phải nhanh về ăn cơm thôi, bằng không đồ ăn sẽ không còn ngon nữa."
Lục Phong nói xong liền ra hiệu cho Trần Thiến cùng hắn quay lại ăn cơm.
Trần Thiến thấy Lục Phong nháy mắt với nàng, vội vàng cầm lấy quần áo rồi đi theo sau Lục Phong.
Hai người vừa mới ngồi lại bàn ăn, thì quản lý điếm lại đi đến.
"Thưa ngài, có muốn tôi cho bếp sau làm cho ngài một bàn khác không?" quản lý điếm đi đến bên bàn ăn cung kính nói.
Thiếu phụ ngồi bên cạnh nhìn quản lý điếm hèn mọn, trong lòng có chút giật mình.
Bởi vì nàng ăn ở đây nhiều lần như vậy rồi, mà chưa hề thấy quản lý điếm đối với ai cung kính như vậy.
Việc này không khỏi khiến nàng cho phép hiếu kỳ, Lục Phong rốt cuộc có lai lịch gì.
"Không cần đâu, mất thời gian quá, ngươi tính xem cái bàn vừa rồi ta làm hỏng hết bao nhiêu tiền, còn có vừa nãy đưa cho hai người kia 3000 tệ, ta trả hết cho ngươi."
Lục Phong cầm con cua trên tay lên nói.
"Thưa ngài, không cần đâu, chuyện này bên trong tiệm của chúng tôi cũng có trách nhiệm, cho nên những thứ này coi như chúng tôi bồi thường đi." quản lý điếm hết sức khách khí nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận