Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 149: Giận dữ nữ hài (length: 8744)

"Ngươi mở miệng một tiếng nơi này là chỗ sang trọng, ta làm sao không nhìn ra nơi này chỗ nào là hạng sang, đây chỉ là một quán ăn bình thường, chúng ta cũng chỉ là những khách hàng bình thường thôi."
"Nếu như nói ngươi muốn làm nổi bật lên việc ngươi cao hơn người khác, ta chỉ muốn nói cái miếu nhỏ này không chứa nổi vị đại Phật như ngươi, ngươi nên đi khách sạn năm sao."
Lục Phong liên tiếp dùng lời lẽ công kích khiến cô gái căn bản không thể chống đỡ.
Bạn trai cô gái thấy bạn gái mình bị người bắt nạt liền muốn cùng Lục Phong lý luận, lại bị Lục Phong liếc mắt dọa cho chùn bước.
Đùa à, đã giao đấu nhiều lần với rất nhiều ông lớn, thậm chí tự tay giết không ít người, khí thế trên người Lục Phong hiện tại nếu bộc phát ra, đủ để chấn nhiếp toàn bộ những người trong nhà hàng.
Người đàn ông nhìn ánh mắt đầy áp bức của Lục Phong nhất thời không dám tiến lên, chỉ có thể liên tục kéo tay áo bạn gái, ra hiệu nàng nhanh xin lỗi nhận sai.
Thế nhưng cô gái từ nhỏ đã được nuông chiều, lại thêm việc có bạn trai thì được anh ta ngoan ngoãn phục tùng, điều này càng làm tính cách cô gái thêm bốc đồng.
Việc Lục Phong trước mặt bao nhiêu người làm nàng khó chịu, nàng sao chịu bỏ qua được.
"Buông ta ra, đồ bất tài, bạn gái mình bị người ta bắt nạt mà cũng không dám tiến lên, vậy thì đừng cản ta."
Cô gái chẳng hề nể nang bạn trai, không chút khách khí giễu cợt.
Người đàn ông nghe thấy bạn gái mình trào phúng, mặt trong nháy mắt đỏ lên, đặc biệt khi thấy mấy nhân viên phục vụ bên cạnh chỉ trỏ vào họ, người đàn ông cũng không nhịn được nữa.
Một bước dài xông lên định đánh Lục Phong, nhưng mà thân thủ của Lục Phong thế nào chứ, trực tiếp đè lên vai người đàn ông rồi dùng chân hất chân trái của người đàn ông, người đàn ông ngay tức khắc ngã sấp mặt.
"Phì..."
Trần Thiến cùng thiếu phụ bên cạnh thấy dáng vẻ buồn cười của người đàn ông thì không nhịn được cười phá lên.
Người đàn ông thấy bao nhiêu người đang cười nhạo mình, bò dậy từ dưới đất liền muốn liều mạng với Lục Phong, nhưng khi nhìn thấy một động tác của Lục Phong thì người đàn ông ngây người đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.
Chỉ thấy Lục Phong từ trên bàn ăn cầm một chiếc môi múc canh bằng inox, sau đó hai tay đột nhiên dùng sức, chiếc môi inox liền bị vặn thành hình méo mó.
Người đàn ông nhìn chiếc môi đã biến dạng trong tay Lục Phong, lại nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Lục Phong, sợ đến trán không ngừng đổ mồ hôi.
Cô gái cũng thấy chiếc môi trong tay Lục Phong, lại liên tưởng tới việc vừa nãy bạn trai mình xông lên đã bị Lục Phong một chiêu khống chế, trong lòng cũng có chút sợ hãi.
Nhưng sợ thì sợ, tính cách ương bướng, chua ngoa của cô gái vẫn ủng hộ nàng tiếp tục mạnh miệng.
"Thôi đi, chẳng qua chỉ là sức lớn một chút thôi, ngươi dám đánh ta không thành, một tên thô lỗ, một con không có liêm sỉ, hai người đúng là một đôi xứng đôi mà?"
Lục Phong nghe những lời của cô gái, mắt nheo lại.
Những người quen Lục Phong đều biết, chỉ cần Lục Phong nheo mắt thì chứng tỏ Lục Phong thực sự tức giận.
Vốn Lục Phong không muốn làm to chuyện, bằng không hắn đã không chỉ hất ngã người đàn ông khi anh ta xông lên.
Cũng sẽ không dùng cách vặn cái môi để đe dọa, không muốn để họ tiếp tục ầm ĩ.
Bởi vì nếu đánh nhau thì chắc chắn sẽ có người báo cảnh sát, đến lúc đó lại bị mang đi lấy lời khai các kiểu, quá phiền phức.
Nhưng cô gái rõ ràng không hiểu ý Lục Phong, cứ không ngừng khiêu khích Lục Phong.
"Bọn ngươi đúng là đáng đời..."
"Bốp"
Cô gái chưa nói hết câu thì Lục Phong đã giáng cho nàng một cái tát.
Gương mặt trắng nõn của cô gái trong nháy mắt xuất hiện một dấu bàn tay rõ rệt.
Cái tát bất ngờ của Lục Phong không chỉ khiến cô gái ngơ ngác, mà tất cả những người trong tiệm trong chốc lát cũng không kịp phản ứng.
Qua một hồi lâu, cô gái mới phản ứng lại, nàng không thể tin được đưa tay sờ lên mặt.
"Tê"
Vừa chạm vào thì chỉ thấy mặt đau rát.
"Ngươi... ngươi... ngươi lại dám đánh ta" Cô gái sờ mặt thét lớn.
"Ta đánh ngươi thì sao, với loại đàn bà mồm thối như ngươi, ta vừa nãy không nên tát vào mặt ngươi, ta nên đánh vào miệng ngươi để ngươi không thể mở mồm ra nói bậy nữa" Lục Phong nói.
"Ngươi còn không mau đi đánh hắn, không thấy bạn gái của ngươi bị người ta đánh sao" Cô gái vừa nói vừa đẩy người đàn ông về phía trước.
"Đi mau lên, đồ phế vật"
Người đàn ông bị cô gái nói đành cố gắng xông lên.
Nhưng Lục Phong không cho anh ta cơ hội, trực tiếp dùng hết sức toàn thân đập mạnh một tay lên mặt bàn ăn bên cạnh.
Ầm Tức thì, một chiếc bàn ăn bằng gỗ thật liền trực tiếp nát thành mấy mảnh.
"Nếu như ngươi không sợ chết, vậy chúng ta đánh nhau một trận cho đã" Lục Phong hai tay để sau lưng, bày ra dáng vẻ của một cao thủ võ công.
Đây cũng không phải là Lục Phong giả vờ, mà do tay phải của hắn khi đập nát mặt bàn giờ đã không còn cảm giác, lại còn đang không ngừng run rẩy.
Lục Phong nói, thôi đừng đùa, đây là bàn gỗ thật đó, vừa đập tay vào Lục Phong cảm giác như tay mình muốn nát.
Người đàn ông và cô gái đối diện nhìn chiếc bàn vỡ nát mặt mày liền trở nên trắng bệch, người đàn ông càng không ngừng run rẩy.
"Các ngươi còn muốn đánh nhau nữa không, không đánh thì xéo ngay cho ta, ta không muốn nhìn thấy hai kẻ cặn bã các ngươi nữa"
Lục Phong quát lớn.
Cô gái bị Lục Phong dọa gần khóc, nhưng vẫn cố giả vờ trấn định nói "Ta tại sao phải đi, ta đến đây ăn cơm, ta đã trả tiền rồi, bọn ngươi mới là kẻ nên cút."
Bạn trai cô gái nghe những lời này, muốn tự tử cũng không được.
"Ôi bà cô của tôi ơi, tổ tông của tôi ơi, cô bớt nói lại đi, không khéo chọc giận người ta, một tát kia nện vào người chúng ta, chúng ta cũng sẽ không khác gì cái bàn này đâu."
Người đàn ông trong lòng điên cuồng gào thét, nhưng không dám lên tiếng ngăn cản cô gái.
"Được thôi, không phải ngươi tự nhận mình là nhân vật cao cấp, có tiền sao, hôm nay ta sẽ cho ngươi xem cái gì gọi là người có tiền."
Lục Phong nói rồi rút ví tiền từ trong túi ra, lấy ra một chiếc thẻ vàng.
Chiếc thẻ vàng này là khi Lục Phong tiết kiệm được 5 tỷ, chủ tịch ngân hàng đã tự mình mang đến, có chiếc thẻ vàng này thì chỉ cần là ở bất kỳ ngân hàng nào của Trung Quốc đều không cần phải hẹn trước để rút tiền.
Hơn nữa còn có thể hưởng thụ dịch vụ cao cấp nhất, thậm chí bạn cầm chiếc thẻ này có thể vô điều kiện mượn ngân hàng 1 tỷ.
Không chỉ không có điều kiện, thậm chí 1 tỷ này trong vòng 1 năm còn không tính lãi.
Đương nhiên những người sở hữu loại thẻ này cũng sẽ không quan tâm đến 1 tỷ này, nhưng những đặc quyền này lại là biểu tượng của địa vị.
Lục Phong cầm thẻ vàng đi đến quầy thu ngân, đưa thẻ cho nhân viên thu ngân.
"Tôi bao hết cái quán này, số tiền họ vừa bỏ ra trả lại gấp ba cho họ, lập tức đuổi họ đi"
Nhân viên thu ngân nhìn thẻ vàng Lục Phong đưa đến, trong lúc nhất thời đều không kịp phản ứng.
Chủ yếu là Lục Phong cao 1m8 mấy, thêm khuôn mặt đẹp trai, còn có dáng vẻ nghĩa hiệp của Lục Phong, đương nhiên cả cái hành động rút thẻ ra muốn bao hết quán ăn nữa.
Những điều này đều đánh thẳng vào trái tim bé nhỏ của cô nhân viên thu ngân.
"Ông chủ bá đạo ơi, đây chẳng phải là tổng tài bá đạo hoàn hảo trong lòng em sao, vừa có tiền, vừa có quyền, vừa có ngoại hình, u mê"
Nhân viên thu ngân nhìn Lục Phong ở ngay trước mặt, không kìm được lòng hoa si.
"Chào cô" Lục Phong tưởng cô nhân viên không nghe thấy mình nói gì nên gọi lại lần nữa.
Nhưng chưa đợi cô thu ngân kịp phản ứng thì quản lý quán ăn đã đi đến.
"Xin chào tiên sinh, cho hỏi ngài có thật sự muốn bao hết quán không, bếp sau chúng tôi chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, mà những nguyên liệu này thì không thể để qua đêm được"
Quản lý đi đến trước mặt Lục Phong, lịch sự nói.
Lục Phong liếc mắt một cái là hiểu ngay ý của quản lý, nhưng hắn căn bản không để tâm đến mấy thứ này, trực tiếp đưa thẻ vàng trong tay tới.
Quản lý nhìn thẻ vàng Lục Phong đưa tới, đặc biệt khi nhìn thấy trên thẻ vàng có in hình một con Kim Long sống động như thật thì đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận