Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 670: Mình cũng không thể bắt cá hai tay (length: 7946)

Trên giường bệnh, lão nhân nghe lời quan tâm của cháu, khóe mắt đỏ hoe.
"Không sao đâu, Tiểu Phong, cháu cứ yên tâm đi, bà nội bây giờ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Sao hôm nay cháu lại rảnh đến đây thế, công việc kinh doanh dạo này thoải mái rồi à?"
"Đã sắp xếp xong rồi ạ, hai ngày này vừa vặn không có việc lớn gì, nên cháu muốn đến ở cùng mọi người."
Lục Phong nhận lấy quả táo đã gọt xong từ thím, cắn một miếng rồi nói.
Nước táo rất nhiều, lại rất thơm ngọt, ăn một lần là biết không phải loại táo bình thường.
Đến khi gần ăn xong quả táo, Lục Phong mới để ý, trên kệ đồ một bên có mấy giỏ trái cây bày ở đó.
"Đại bá, mấy ngày nay có người đến thăm bà nội ạ, nhà chúng ta ở chỗ này còn có họ hàng sao?"
Lục Phong tò mò hỏi. Sở dĩ hắn hỏi như vậy là vì mấy cái giỏ trái cây như này chỉ có người đi thăm bệnh mới mua.
Bình thường thì đại gia nếu có mua hoa quả cũng sẽ mua trực tiếp chứ không làm thành giỏ thế này.
Điều khiến hắn thắc mắc là nhà hắn đâu có người nào làm ăn phát đạt ở Ma Đô, mà giỏ trái cây trên kệ bày đến mấy cái, xem chừng không phải một người tặng, mà là nhiều người tặng.
Thím Vương Ngọc Tú thấy vẻ hiếu kỳ của Lục Phong, liền mở miệng nói:
"Tiểu Phong, cháu không biết sao? Thím còn tưởng cháu biết rồi chứ."
Ơ?
Lục Phong càng ngơ ngác, hắn biết gì chứ, hắn có biết gì đâu.
"Thím, thím nói vậy là sao? Sao lại bảo cháu đã biết rồi?"
Lúc này Lục Phong thật sự có chút mơ hồ, chỉ mấy câu ngắn ngủi này mà khiến tế bào não của hắn chết nhiều hơn cả lúc hắn bày mưu tính kế cho Chu Chính Đình.
Vương Ngọc Tú thấy đứa cháu trai cả của mình quả thật không biết gì cả, bèn kể lại toàn bộ mọi chuyện.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Lục Phong dở khóc dở cười.
Thì ra những giỏ trái cây này chẳng phải do người thân thích nào tặng cả, mà đều là do đám tổng tài với phó tổng của hắn tặng.
Trong đó bao gồm Tô Lạc Hiên, Long Khải Siêu, Triệu Vân, Hà Chí Hằng, Lưu Thụy Trạch, Trần Thiến, còn có Liễu Như Yên và Tô Cẩn Nhu.
Thậm chí việc Triệu Vân bọn họ biết bà nội của vị chủ tịch nằm viện làm phẫu thuật, cũng đều là nghe từ Liễu Như Yên.
Là cấp dưới của chủ tịch, ngay lúc này đương nhiên phải có chút biểu hiện rồi.
Thế là đám tổng tài này cứ hai ba ngày lại chạy sang bên này, đưa hoa quả, đưa thuốc bổ.
Không chỉ vậy, Tô Cẩn Nhu trong bảy tám ngày Lục Phong đi vắng cũng đã chạy qua hai chuyến.
Việc này khiến đại bá, thím, cả bà nội đều ngớ người ra. Tuy Triệu Vân, Tô Lạc Hiên các kiểu không nói thân phận của mình, nhưng đại bá bọn họ vẫn cảm nhận được ở những người này có một loại khí chất của người ở địa vị cao.
Loại khí chất này thậm chí còn mạnh hơn cả khí chất của huyện trưởng của họ.
Nhưng những người này dù khí thế trên người rất mạnh, nhìn sơ qua đều là kiểu ông chủ lớn, vậy mà trước mặt họ lúc nào cũng khúm núm cung kính.
Hễ mở miệng ra là một tiếng Lục tiên sinh, một tiếng Lục thái thái, thậm chí cả lão nhân nằm trên giường bệnh cũng được gọi một tiếng lão thái thái.
Chuyện này làm đại bá họ vừa lo sợ vừa vui mừng, muốn họ đừng khách sáo như thế nhưng dù họ nói thế nào, những người kia tuy miệng dạ nhưng hễ có dịp là vẫn không quên xưng hô như thế.
Đại bá nhìn Lục Phong, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc, do dự một lát vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: "Tiểu Phong à, cháu nói thật cho đại bá biết, bây giờ cháu rốt cuộc là làm gì? Sao lại có nhiều thuộc hạ nhìn có vẻ rất ghê gớm thế?"
Lục Phong nghĩ một lát rồi tùy ý kiếm một lý do: "Đại bá, họ chỉ là một số quản lý trong công ty của cháu thôi. Chắc là nghe được tin bà nội bị bệnh từ đâu đó nên mới đến thăm hỏi, tiện thể lấy lòng cháu thôi chứ gì, bác đừng nghĩ nhiều quá."
Đại bá nghe câu này, vẻ nghi ngờ trong mắt cũng không tan biến đi nhiều.
Ông cau mày nhớ lại: "Tiểu Phong à, đại bá tuy nói chưa thấy qua sự việc gì lớn lao, nhưng cũng có chút kinh nghiệm làm trong xưởng đấy nhé."
"Quản lý trong xưởng đó, làm sao mà giống với những người này được. Với lại cô chú của cháu cũng làm quản lý trong công ty bất động sản đấy, đâu có cái khí chất người ở vị trí cao kiểu này."
Lục Phong gãi đầu, đang định tìm cách giải thích thì đại bá lại xua tay, nói: "Thôi thôi, đại bá cũng không hỏi nhiều nữa. Dù sao thì, người ta cũng là có lòng tốt đến thăm bà của cháu, chúng ta cứ nhận phần tình cảm này."
Lục Phong lên tiếng, trong lòng lại hiểu rõ rằng sự nghi hoặc của đại bá không dễ gì mà bỏ qua được.
Có điều hắn cũng không muốn lúc này kể rõ quá nhiều về quy mô thật sự của công ty mình, cũng như địa vị cụ thể của mình, sợ đại bá họ nhất thời không tiếp nhận nổi.
Lúc này, bà nội đang nằm trên giường bệnh mở miệng nói: "Tiểu Phong à, dù thế nào thì người ta đến thăm bà, cháu phải cảm ơn người ta cho tử tế nhé."
"Dạ vâng bà nội, bà cứ yên tâm, cháu hiểu cả mà." Lục Phong vội đáp.
Lúc này, thím vẫn chưa mở miệng lại lên tiếng, và vừa cất lời thì lại hỏi ngay vào điểm trọng tâm:
"Tiểu Phong, mấy người đàn ông đó là quản lý trong công ty của cháu, còn cô bé tên Tô Cẩn Nhu và cô bé tên Liễu Như Yên thì cháu giải thích thế nào?"
Nói rồi, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lục Phong.
Lục Phong bị ánh mắt của thím nhìn mà trong lòng không tự chủ được có chút căng thẳng, phải biết rằng hồi trước lúc gặp Mã Phi lần đầu, hắn còn chưa từng thấy căng thẳng thế này.
Có thể thấy sự bức bách của thím lúc này lớn thế nào.
"Thím à, Tô Cẩn Nhu là bạn của cháu, tại cô ấy lớn tuổi hơn cháu, nên cháu hay gọi cô ấy là Cẩn Nhu tỷ. Còn Liễu Như Yên, cô ấy là quản lý cấp cao dưới quyền của cháu, những người mà thím thấy đó kỳ thực đều là do cô ấy quản cả."
Không còn cách nào khác, Lục Phong chỉ có thể thành thật giải thích.
Mà thím nghe Lục Phong trả lời xong, đôi mắt hơi nheo lại, mặt lộ vẻ nghi ngờ, căn bản không tin.
Nàng nhẹ nhàng kéo góc áo của Lục Phong, hạ giọng hỏi: "Tiểu Phong à, cháu nói thật với thím, cô bé tên Tô Cẩn Nhu với cô bé tên Liễu Như Yên, thật sự chỉ như lời cháu nói thôi sao? Một người là nhân viên, một người là bạn?"
Lục Phong một mặt bình thản gật đầu: "Thím, thật sự là như vậy mà."
Thế nhưng thím lại nhẹ hừ một tiếng, rõ ràng không tin: "Tiểu Phong, cháu đừng có gạt thím nhé. Cháu xem đó, nếu chỉ là bạn bè với nhân viên bình thường, thì ai mà đến chăm sóc nhà mình đến thế? Vừa đưa hoa quả, lại đưa đồ bổ, còn cất công chạy tới bệnh viện. Chuyện này chẳng bình thường chút nào đâu."
Lục Phong vừa muốn há miệng giải thích thì thím lại không cho hắn cơ hội, vội vàng nói tiếp:
"Tiểu Phong à, dù sao cháu bây giờ cũng đã thành công, nhưng làm người không thể quên đi bản tính của mình nhé. Cháu không được làm cái loại chuyện không chính đáng, kiểu như bắt cá hai tay, tuyệt đối không thể."
"Nếu cháu có ý với cô gái nào trong hai cô đó thì cứ nói thẳng với người ta đi, đừng có mập mờ dây dưa thế này."
Bà nội trên giường bệnh cũng liên tục gật đầu, yếu ớt nói: "Đúng đó, Tiểu Phong, thím cháu nói đúng đấy. Mình không được làm cái chuyện để người ta chỉ trỏ sau lưng, nếu thực sự thích người ta thì phải đối xử cho đàng hoàng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận