Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 429: Ngọt ngào hai người thế giới (length: 7767)

Chiếc Porsche đổi màu sắc dần trên đường đi, người bình thường nhìn thấy chiếc xe này chỉ thấy hiếu kỳ mà thôi.
Nhưng rơi vào mắt đám phú nhị đại và con cháu thế gia, lại kinh ngạc đến không thốt nên lời.
Bởi vì phạm vi hoạt động của bọn hắn cũng tương đối cao, đối với chuyện ở đế đô về cơ bản đều biết chút ít.
Tại toàn bộ đế đô, ai mà không biết chiếc Porsche màu này là xe của thiên kim Trầm gia, một trong tứ đại gia tộc.
"Ối, ta nhìn thấy cái gì? Thiên kim Trầm gia sao hôm nay lại xuất hiện thế này?"
Một phú nhị đại ven đường có vẻ hơi giật mình nói.
"Thôi đi, đã sớm bảo ngươi bớt tìm gái đi, thận của ngươi hư đến hoa cả mắt rồi, bây giờ là vấn đề thiên kim Trầm gia xuất hành à?"
"Ngươi chẳng lẽ không thấy ghế phụ của chiếc Porsche kia còn có một người đàn ông ngồi sao?"
Một công tử ca khác lên tiếng.
"Cái gì?"
Phú nhị đại nghe vậy, lập tức hét lên, tay ôm bạn gái cũng không tự chủ tăng thêm lực.
"Ngươi không nhìn lầm đấy chứ, ghế phụ kia thật sự là đàn ông?"
"Ngươi cho rằng người khác cũng mù như ngươi à, đúng là đàn ông đấy!"
Công tử ca chắc chắn nói.
Được đối phương xác nhận, phú nhị đại cũng không ngồi yên nữa.
"Má ơi, thiên kim Trầm gia thế mà lại có đàn ông ngồi ghế phụ, chuyện này quá giật mình rồi."
"Ngươi nhìn kỹ xem, là thiếu gia nhà Lý gia, hay là thiếu gia nhà Diệp gia, hay là vị nào?"
"Chiếc Porsche lướt nhanh quá, ta làm sao biết là ai, bất quá mặc kệ là ai, đế đô sắp nổ tung rồi."
"Cũng không biết ai vận may tốt như vậy, thế mà lại được Trầm Túc Diên ưu ái, điều này không khác gì một bước lên trời cả."
Công tử ca chua chát ngữ khí không thể nào che giấu được.
Đối với phần lớn công tử ca và phú nhị đại ở đế đô mà nói, Trầm Túc Diên cũng là một giấc mộng xa vời.
Tuy rằng bọn hắn ở trước mặt người bình thường là những tồn tại rất ghê gớm, cả ngày xe sang gái đẹp, ra vào những nơi cao cấp.
Nhưng ở trước mặt thiên kim Trầm gia là Trầm Túc Diên này, kỳ thực bọn hắn cũng chẳng khác gì người bình thường cả.
Có thể nói được với Trầm Túc Diên một câu thôi cũng đã là phúc phận lớn, đừng nói là theo đuổi nàng.
Toàn bộ đám phú nhị đại, công tử ca, thanh niên tài tuấn ở đế đô, không có 1000 cũng có 800, nhưng trong số đó, chỉ có vài người có thể đứng ngang hàng với Trầm Túc Diên.
Trong đó bao gồm Lý Quân Mặc của Lý gia và Diệp Thiên của Diệp gia.
Đường phố Hưng Thịnh Hoa, con phố ăn vặt nhộn nhịp nhất đế đô.
Nếu nói có một nơi nào đó có thể đại diện cho một thành phố, vậy thì không gì khác ngoài con phố ăn vặt của thành phố đó.
Sau khi đỗ xe, Trầm Túc Diên kéo tay Lục Phong đi vào phố ăn vặt.
Hai người, một người là đại gia có tài sản gần nghìn tỷ, một người là thiên kim tứ đại gia tộc ở đế đô, nếu để người đi đường biết thân phận của họ, đoán chừng cằm của họ sẽ bị sốc rụng mất một mảng.
Bởi vì trong mắt người bình thường, những nhân vật lớn như thế này, mỗi ngày đều ra vào các loại nơi sang trọng, sẽ không đến những chỗ như thế này.
Nhưng Lục Phong và Trầm Túc Diên lại hoàn toàn ngược lại, cả hai đều rất ghét những nơi như vậy, đối với họ, những nơi trang trọng như vậy quá giả tạo, rất mệt mỏi, kém xa những nơi tràn ngập hơi thở đời thường thế này.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Trầm Túc Diên dẫn Lục Phong đi dạo rất lâu ở phố ăn vặt.
Đến cuối cùng, Lục Phong dứt khoát ngồi bệt xuống bậc thềm, không phải vì quá mệt, mà là vì no quá.
Trầm Túc Diên vì muốn cho hắn cảm nhận mỹ thực đế đô với tốc độ nhanh nhất, hễ đi qua một quầy hàng hay cửa tiệm nào đều sẽ mua rất nhiều thứ cho hắn ăn.
Hai người đi dạo không sai biệt lắm hai tiếng đồng hồ, Lục Phong ăn không sai biệt lắm bảy tám phần đồ ăn vặt.
"Ta không được, ta no căng bụng rồi? Ngươi tha cho ta đi."
Lục Phong không để ý hình tượng ngồi trên bậc thềm, xoa bụng.
Cái bụng sáu múi ban đầu giờ cứ thế mà ăn thành một khối, mà lại còn là một khối lớn.
Trầm Túc Diên nhìn cái bụng của Lục Phong, còn dùng tay chọc chọc một chút.
"Cơ bụng sẽ không biến mất chứ, ta còn chưa sờ mà."
Nghe vậy, Lục Phong vừa muốn vén áo lên xem thì bị Trầm Túc Diên ngăn lại.
"Giữa thanh thiên bạch nhật, A Phong, ngươi lại muốn cởi áo ra à, để ý chút trường hợp được không."
Trầm Túc Diên liếc nhìn Lục Phong, dịu dàng trách.
"Chẳng phải ngươi muốn xem sao?"
Lục Phong vẻ mặt ủy khuất.
"Thì cũng đâu phải bây giờ xem."
"Không xem bây giờ, ngươi định khi nào xem, buổi tối sao?"
Lục Phong mang vẻ mặt xấu xa nói ra.
Để ý đến sự không đứng đắn của Lục Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của Trầm Túc Diên lập tức đỏ bừng.
"Hừ, buổi tối xem cũng được đấy, ngươi không sợ ba ta thiến ngươi à?"
Tuy thẹn thùng, nhưng nàng vẫn không chịu thua trên miệng.
"Không sợ, chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu."
Lục Phong lắc đầu, tiếp tục trêu chọc nàng.
"Ngươi..."
Dù sao cũng là con gái, trong tình huống này, căn bản không phải đối thủ của đàn ông, ngón tay chỉ một hồi, Trầm Túc Diên cũng không nghĩ ra cách phản bác.
Cuối cùng Lục Phong vẫn là thu tay lại, Trầm Túc Diên lúc này mới thoát nạn.
Nhưng khi hai người trở lại xe, Trầm Túc Diên liền thi triển tuyệt kỹ véo người của phụ nữ.
Trực tiếp véo tai Lục Phong, nhưng cũng chỉ là nhẹ nhàng, nàng đâu nỡ dùng sức.
"Aiya, đau chết mất, ta sai rồi, đừng véo ta."
Lục Phong nhập vai diễn kịch, điên cuồng kêu đau xin tha.
Bị hắn làm cho như vậy, Trầm Túc Diên còn hơi mất tự tin, bắt đầu nghi ngờ mình dùng lực có phải lớn quá không.
"Ta đâu có dùng lực? Chắc không đau đâu."
Nghe Lục Phong nói vậy, nhìn Trầm Túc Diên đáng yêu, Lục Phong không thể nào kiềm nén nụ cười trên mặt.
Nhưng nụ cười này của hắn lại bị Trầm Túc Diên thấy được, lập tức lại tăng thêm ba phần lực.
"Được lắm, còn dám lừa ta, có phải ngươi không muốn sống không?"
"Không có mà, đại tiểu thư, đó là nụ cười hạnh phúc, có thể bị ngươi véo tai, ta vui lắm mà."
Lục Phong vội vàng xin tha, nhưng vừa nói vậy, trên mặt Trầm Túc Diên lập tức lộ ra một nụ cười khó hiểu.
Lời của Lục Phong làm cho nàng nhớ tới trước đó khuê mật nói về cái gì SM, trong đó M thì có khuynh hướng thích bị ngược đãi.
"A Phong, ngươi không có thuộc tính đặc biệt gì chứ."
Trầm Túc Diên nhìn Lục Phong, trong đầu không biết nghĩ tới điều gì. Khóe miệng không thể nào kiềm nén được.
Hả?
"Lời này của ngươi là sao, thuộc tính đặc biệt gì?"
Lục Phong nghi ngờ hỏi.
"Không có gì, không có gì, chúng ta đi nhanh thôi, tối còn phải về nhà ta nữa."
Trầm Túc Diên tùy tiện tìm cái cớ, lập tức quay đầu xe, lái xe đi về Trầm Viên.
Cùng lúc đó, Trầm Viên bên trong cũng đang bận rộn khí thế ngất trời, Lý Uyển Thanh sau khi Trầm Túc Diên đi thì lập tức huy động bảo mẫu bắt đầu dọn dẹp Trầm Viên từ trong ra ngoài.
Đầu bếp lại càng bận tối tăm mặt mày, bắt đầu chuẩn bị dạ tiệc buổi tối.
Nhìn Trầm Viên đang bận rộn, Trầm Mộ Vân bất mãn hừ một tiếng.
"Chỉ là một thằng nhãi thúi thôi, có cần phải ồn ào như vậy không?"
"Ta còn chưa đồng ý hắn đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận