Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 503: Ngưng da sương đưa tới oanh động (length: 7647)

"Thế mà lại thật sự hiệu quả!"
Nàng vội vàng đứng lên, cẩn thận quan sát thân thể mình.
Làn da có chút tối sạm do những ngày này bận rộn việc ở công ty mỹ phẩm, giờ phút này rõ ràng sáng lên rất nhiều, da thịt cũng trở nên săn chắc, có độ đàn hồi.
Nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ này, trên mặt Trầm Túc Diên lộ ra nụ cười vui mừng, nàng rốt cuộc tin Lục Phong, thứ sương dưỡng da nhìn có vẻ kỳ lạ này, quả thật có công hiệu thần kỳ.
"Ta phải nhanh đi nói cho A Phong, hắn thành công rồi."
Nghĩ đến đây, nàng nhanh chóng mặc quần áo, cầm lấy lọ sương dưỡng da còn lại, không chờ đợi được đi tìm Lục Phong, muốn cùng hắn chia sẻ niềm vui này.
Trầm Túc Diên bước chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lục Phong, trong mắt tràn đầy hưng phấn và vui sướng.
"A Phong, cái sương dưỡng da này thần kỳ quá! Da của ta trở nên vừa mịn màng vừa mềm mại, mà lại màu da cũng sáng lên rất nhiều!"
Lục Phong nghe Trầm Túc Diên khen ngợi, trên mặt cũng lộ ra nụ cười phấn khích.
"Ha ha, ta đã nói mà, sương dưỡng da này hiệu quả chắc chắn tốt."
Trầm Túc Diên thích thú không nỡ rời tay lọ sương dưỡng da, tò mò hỏi: "A Phong, lọ sương dưỡng da này giá vốn là bao nhiêu vậy?"
Lục Phong hơi trầm ngâm một chút, nói ra: "Một lọ sương dưỡng da dùng đủ ba tháng, chỉ riêng giá vốn dược liệu bên trong vào khoảng 200 tệ."
Trầm Túc Diên hơi kinh ngạc, "Rẻ vậy sao? Vậy thì đúng là có tỷ lệ giá cả trên hiệu quả siêu cao. A Phong, vậy anh định bán nó với giá bao nhiêu?"
"Không biết, tạm thời chưa nghĩ ra, nhưng cuối cùng lợi nhuận ta yêu cầu phải gấp năm lần giá vốn trở lên."
Lục Phong nói ra mong muốn trong lòng.
Thực ra ban đầu hắn không định bán đắt như vậy, nhưng do trong đó có thêm một chút tinh hoa sinh mệnh, phải tốn của hắn rất nhiều giá trị danh vọng, hắn thấy tiếc.
Trầm Túc Diên nghe thấy mức giá này, gật nhẹ đầu: "Giá này không đắt lắm, dù sao hiệu quả làm đẹp của nó thế này, bán 2000 tệ một lọ cũng sẽ có người mua."
Hả?
Lục Phong nghe vậy, nhất thời nghi ngờ nhân sinh, bán gấp năm lần giá vốn mà còn không đắt sao, phải biết lợi nhuận bình quân của xe hơi Phàm Lực cũng chỉ khoảng 30%.
"Sao thế? Trông anh có vẻ ngạc nhiên lắm?"
Trầm Túc Diên khẽ cười một tiếng.
"Đương nhiên là ngạc nhiên rồi, ta tuy có nhiều sản nghiệp, nhưng cũng không có cái nào tạo ra được lợi nhuận 500% cả."
Lục Phong lên tiếng.
"Ha ha, có phải anh đang hối hận vì không sớm lấn sân sang ngành mỹ phẩm không?"
Trầm Túc Diên nhìn Lục Phong trêu chọc.
"Hối hận thì không đến mức, ta là người dễ thỏa mãn, chỉ cần đủ tiền tiêu là được."
Lục Phong lắc đầu.
Sau đó, hắn đưa hết mấy lọ sương dưỡng da còn lại cho Trầm Túc Diên, để nàng chia cho mấy cô em gái.
Hắn muốn biến mấy thiên kim tiểu thư ở đế đô thành những người quảng cáo của mình.
Đến thiên kim tiểu thư thế gia còn phải tấm tắc khen sản phẩm, hiệu quả đó chắc chắn sẽ không kém.
Sau khi dặn dò Trầm Túc Diên xong, Lục Phong lại vội vã quay về biệt thự Tử Kim Sơn, vùi đầu vào việc phối chế sương dưỡng da.
Sau đó, căn biệt thự trị giá mấy ức mà Lôi Chính đưa cho hắn đã trở thành phòng phối thuốc của hắn.
Sau một phen nỗ lực, hắn đã thành công pha chế hơn một trăm lọ sương dưỡng da.
Đương nhiên, đây đều là sản phẩm chưa qua chiết xuất, nên mỗi lọ chỉ có thể dùng hai lần, còn theo bình thường, với cùng một lượng, một tháng ít nhất phải dùng đủ mười lần mới tính là sương dưỡng da đúng nghĩa.
Nhưng Lục Phong tỏ vẻ không sao cả, dù sao những sản phẩm chưa hoàn thiện này hắn đều dùng để tặng người, cùng lắm thì tặng thêm vài lọ nữa là được.
Sau đó, nhờ sự nỗ lực của hắn, toàn bộ thiên kim tiểu thư và quý phu nhân có địa vị tương đối cao ở đế đô đều nhận được thứ sương dưỡng da màu xanh mơn mởn trông mới lạ này.
Sự thật quả nhiên đúng như hắn dự liệu, những quý phu nhân và thiên kim tiểu thư sau khi dùng sương dưỡng da đều vô cùng kinh ngạc.
Mấy người này không thiếu tiền, nên việc chăm sóc da mặt, da toàn thân hay vóc dáng đều không tiếc tiền.
Thông thường, để bảo vệ da, đặc biệt là da mặt, mặt nạ họ dùng đều là loại mấy nghìn tệ một miếng.
Bất kỳ bộ trang điểm hoặc mỹ phẩm dưỡng da nào cũng có giá đến mấy vạn tệ.
Dù vậy, vẫn không đạt được mong muốn trong lòng họ.
Thế nhưng sự xuất hiện của sương dưỡng da lại mang đến cho họ một niềm vui bất ngờ, cái thứ đồ nhìn qua thì chẳng ra gì mà hiệu quả làm đẹp lại quá tốt.
Sau đó, trong những ngày tiếp theo, cả đế đô đều biết loại mỹ phẩm dưỡng da thần kỳ này là do phò mã của nhà họ Trầm làm ra.
Một số người thuộc thế gia tinh tường cũng ngửi thấy cơ hội làm ăn trong này, đồng loạt đưa ra yêu cầu muốn hợp tác.
Đối với yêu cầu của những người này, Lục Phong đều từ chối hết, lý do từ chối rất đơn giản.
Hắn đã bán phương pháp điều chế cho Trầm Túc Diên và Lý Lạc Ngưng, đổi lấy 60% cổ phần của công ty mỹ phẩm.
Vậy nên, sương dưỡng da này bây giờ không còn là của hắn, mà thuộc về thiên kim nhà họ Trầm và thiên kim nhà họ Lý Chính Quốc, chẳng liên quan gì đến hắn.
Các người muốn hợp tác thì đi tìm hai vị đó mà hợp tác.
Những người muốn hợp tác nghe đến tên tuổi Trầm Túc Diên và Lý Lạc Ngưng xong chỉ còn biết ngượng ngùng rời đi.
Hợp tác với hai người này, bọn họ cũng chẳng có đủ mặt mũi.
Hôm đó, Lục Phong cuối cùng cũng ra khỏi biệt thự Tử Kim Sơn, chuẩn bị đến Trầm Viên gặp Trầm Mộ Vân và Lý Uyển Thanh một chút.
Đến đây thôi là hắn phải quay lại Ma Đô, tiếp tục chủ trì đại cục.
Mà lần đến Trầm Viên này khác với trước đây, lần này hắn đi cùng với Lý Chính Quốc, Tô Dao và Lý Lạc Ngưng.
Theo lời Lý Chính Quốc thì là hắn nhất định phải làm chỗ dựa cho cháu mình, không thể để ông bố vợ bắt nạt.
Về điều này, Lục Phong chỉ biết dở khóc dở cười, đành phải dẫn Lý Chính Quốc đến Trầm Viên.
Trong Trầm Viên, Trầm Mộ Vân cùng Lý Uyển Thanh đã sớm ở đó chờ, bên cạnh hai người còn có Trầm Túc Diên đứng đó.
"Xem ra ta vẫn là đánh giá thấp vị trí của tên nhãi ranh này trong lòng Lý Chính Quốc rồi."
Trầm Mộ Vân vuốt chiếc nhẫn ngọc trên tay, trong giọng nói mang theo chút ngưng trọng.
Ban đầu, hắn tưởng rằng quan hệ giữa Lục Phong và Lý Chính Quốc chỉ thuộc về đôi bên cùng có lợi, kiểu quan hệ hợp tác thôi.
Nhưng không ngờ Lý Chính Quốc lần này lại lấy danh nghĩa trưởng bối của Lục Phong mà đến Trầm Viên.
Đều là người ở đế đô, lại cùng một thế hệ, Trầm Mộ Vân tự nhiên biết rõ con người của Lý Chính Quốc.
Chính vì quá rõ tính cách của Lý Chính Quốc nên hắn mới kinh ngạc như vậy.
Trầm Túc Diên ở bên cạnh nghe thấy lời cảm thán của cha, trên mặt lộ ra nụ cười kiêu ngạo.
"Hì hì, con đã bảo A Phong rất lợi hại mà, cha mẹ còn không tin."
Trầm Mộ Vân nghe vậy liền liếc nhìn cô một cái: "Cái cùi chỏ cứ thích chĩa ra ngoài, cứ thế này, sau này cái Trầm gia này sẽ mang họ Trầm hay họ Lục đây?"
"Hì hì, đương nhiên là họ Trầm rồi."
Trầm Túc Diên ngượng ngùng cười một tiếng.
Lý Uyển Thanh nhìn hai cha con tranh cãi mà không khỏi lắc đầu.
Đúng lúc này, trên con đường uốn lượn xuất hiện vài bóng người.
Ánh mắt Trầm Mộ Vân ngưng lại, buột miệng nói.
"Đến rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận