Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 544: Liễu Như Yên đối sách (length: 7635)

Dù sao Lôi Chính muốn hiểu Lục Phong hơn rất nhiều.
Mà Lục Phong sau khi cúp điện thoại cũng không rảnh rỗi, bởi vì Liễu Như Yên đã đến.
Trong chòi nghỉ mát ở sơn trang, hai người ngồi đối diện, trước mặt bày trà ngon vừa pha và một ít điểm tâm.
"Lục tổng, anh gấp gáp gọi tôi tới đây, có chuyện gì lớn xảy ra sao?"
Liễu Như Yên tò mò hỏi.
"Ừm, là một chuyện rất lớn, thậm chí liên quan đến sự sống còn của tập đoàn Lục thị."
"Rami hiện tại đã giao đấu với Đằng Phi rồi."
Trong mắt Lục Phong lóe lên vẻ ngưng trọng.
Nghe vậy, Liễu Như Yên lập tức nghiêm túc.
Cô không phải kiểu người "gà mờ" không hiểu gì, với tư cách là người đứng đầu dưới trướng Lục Phong, cô đương nhiên biết hai chữ "Đằng Phi" đại diện cho điều gì.
"Lục tổng, cuối cùng Đằng Phi cũng ra tay rồi sao?"
"Ừ, đây là chiêu đầu tiên của bọn họ."
Lục Phong gật đầu nhẹ, sau đó đưa điện thoại di động trong tay qua.
Liễu Như Yên cầm lấy điện thoại, chăm chú đọc.
Chỉ lát sau đã xem hết toàn bộ tư liệu trên đó.
"Quả không hổ là đế quốc Đằng Phi, vừa ra tay đã nhằm mục đích tiêu diệt Rami rồi."
Giọng cô lộ rõ sự kiêng kị sâu sắc.
"Chính vì biết đối thủ lần này không hề đơn giản nên ta mới gấp gáp gọi ngươi tới đây."
Lục Phong nâng ly trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm, rồi tiện tay gắp một miếng bánh quế bỏ vào miệng.
"Lục tổng, chắc anh cũng đã có đối sách rồi đúng không?"
Khóe miệng quyến rũ của Liễu Như Yên cong lên nở một nụ cười.
Mặc dù sếp của cô nói năng có vẻ nghiêm trọng, nhưng qua quan sát vừa rồi, cô lại không hề nhận thấy chút lo âu nào từ Lục Phong.
Nghe vậy, trong mắt Lục Phong ánh lên một tia sáng.
"Sao ngươi lại nói vậy?"
Đối diện với câu hỏi của Lục Phong, Liễu Như Yên cũng nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi đáp:
"Vì tôi không cảm nhận được chút gì gọi là sầu lo và căng thẳng từ anh."
Lục Phong nghe Liễu Như Yên nói thì bật cười ha hả, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng.
"Như Yên à, ngươi quả là người thông minh. Không sai, ta đúng là đã có vài đối sách, nhưng cũng muốn nghe ý kiến của ngươi xem sao. Dù sao có thêm một góc nhìn, tăng thêm một phần thắng."
Lục Phong hơi nghiêng người về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Ngươi thử nói xem, đối với những thủ đoạn của Đằng Phi, ngươi có cách nào tốt để giải quyết không?"
Liễu Như Yên khẽ vuốt cằm, đôi mắt đẹp ánh lên sự thông tuệ.
Cô suy nghĩ một chút rồi từ tốn mở miệng: "Lục tổng, tôi nghĩ có thể bắt đầu từ hai khía cạnh. Thứ nhất, trước tiên cần xóa bỏ những ảnh hưởng tiêu cực mà Đằng Phi gây ra trên internet. Việc Đằng Phi bôi nhọ Rami lần này chắc chắn là đã qua tính toán kỹ lưỡng."
"Chúng ta cần đưa ra những thông tin tích cực để định hướng dư luận."
"Thứ hai, chúng ta cần dồn lực vào sản phẩm. Sở dĩ Đằng Phi dám chèn ép Rami không nể nang gì cũng là do địa vị bá chủ của họ trong lĩnh vực Internet."
"Nhưng Rami chúng ta có một trò chơi vượt thời đại, đó là lợi thế của chúng ta. Chúng ta phải tăng cường quảng bá cho trò chơi này, nâng cao chất lượng và trải nghiệm người dùng, thu hút nhiều người chơi hơn."
Liễu Như Yên nói xong, im lặng nhìn Lục Phong chờ đợi sự đánh giá của anh.
Lục Phong nghe xong kế hoạch của Liễu Như Yên thì trong lòng tràn đầy tán thưởng.
Không hổ danh là nhân tài được hệ thống đánh giá là có thể trở thành đại lão hàng đầu.
Mặc dù hai kế hoạch này của Liễu Như Yên thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực tế lại đánh trúng cốt lõi vấn đề.
Kế hoạch thứ nhất giúp loại bỏ ảnh hưởng tiêu cực mà Đằng Phi gây ra, kế hoạch thứ hai lấy Thiên Hoang làm đột phá khẩu, chỉ cần Thiên Hoang bùng nổ thì Đằng Phi sẽ không làm gì được Rami.
Chiến tranh thương mại cao cấp thường diễn ra rất tự nhiên và đơn giản.
Hai bên đều sẽ sử dụng những phương thức thô bạo nhất và đơn giản nhất để ra chiêu.
"Vậy ngươi nói xem, làm thế nào để trò chơi Thiên Hoang có thể vượt qua được sự phong tỏa của Đằng Phi? Dù sao Đằng Phi hiện tại là công ty game số một của Hoa Quốc, muốn phá vỡ sự phong tỏa của nó có thể rất khó."
Lục Phong ngay sau đó lại đưa ra một câu hỏi.
Nghe vậy, Liễu Như Yên hơi nhếch khóe miệng, nở một nụ cười đủ sức "đốn tim" tất cả đàn ông.
Đôi mắt cô sáng như sao, khóe mắt cong cong như chứa đựng ngàn vạn phong tình.
Gương mặt tinh xảo được nụ cười tô điểm càng thêm vẻ nghiêng nước nghiêng thành, khiến người ta không khỏi ngây người, như thể thời gian ngừng lại trong khoảnh khắc đó.
Liễu Như Yên khẽ hé môi son, giọng nói trong trẻo êm tai: "Lục tổng, muốn phá vỡ sự phong tỏa của Đằng Phi thực ra rất đơn giản, chỉ là xem Lục tổng có muốn chi tiền hay không thôi."
"Trước hết, một trò chơi muốn bùng nổ không thể thiếu hai yếu tố. Thứ nhất, nội dung trò chơi phải đặc sắc, điều này thì khỏi cần nói, dù sao sự hấp dẫn của Thiên Hoang là điều ai cũng rõ."
"Vậy nên, điều chủ yếu là thứ hai, phúc lợi của trò chơi. Có thể thiết lập chế độ đăng ký nhận lì xì tiền mặt, online trong một thời gian nhất định cũng nhận được lì xì, sau đó trong game cũng tặng nhiều phúc lợi một chút, làm như vậy chắc chắn có thể phá vỡ sự phong tỏa của Đằng Phi."
"Chỉ là làm vậy, Lục tổng sẽ phải chuẩn bị một lượng tiền lớn."
Nghe Liễu Như Yên đưa ra đề xuất này, Lục Phong ngay lập tức bật cười.
Bởi vì kế hoạch này giống hệt những gì anh nghĩ.
Chẳng phải Đằng Phi thích dùng tiền để đánh bại đối thủ sao? Vậy thì anh sẽ dùng chính lĩnh vực mà Đằng Phi giỏi nhất để đánh bại Đằng Phi.
"Không tệ, kế hoạch của ngươi giống y như những gì ta nghĩ, vì kế hoạch này do ngươi nói ra, vậy thì hãy để ngươi cùng Hà Chí Hằng cùng nhau thực hiện đi."
"Vừa hay Rami hiện tại trên sổ sách có 5 tỷ do Dịch Võng chuyển đến, các ngươi cứ dùng số tiền này để đấu với Đằng Phi một phen trước đã."
Lục Phong thản nhiên nói, dường như đây không phải 5 tỷ mà chỉ là 50 đồng.
"Rõ, Lục tổng, tôi nhất định sẽ không để ngài thất vọng."
Liễu Như Yên đứng dậy, cam đoan nói.
Vì động tác quá mạnh mà hai "trái đào" trước mặt rung lên một trận dữ dội, suýt chút nữa đã khiến Lục Phong bị mù mắt.
"Ừm, vậy ngươi đi tìm Hà Chí Hằng đi, ta mong đợi các ngươi sẽ đưa Rami vượt qua khó khăn một cách ngoạn mục."
Lục Phong ngồi ở đó cố ra vẻ bình tĩnh nói.
"Vâng, vậy tôi xin phép đi trước."
Liễu Như Yên lại gật đầu, sau đó quay người rời khỏi chòi nghỉ mát.
Nhìn theo bóng lưng Liễu Như Yên rời đi, Lục Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu nàng chậm chân hơn một chút thì Lục Phong nhất định đã phải "phun mưa máu" rồi.
Cũng không thể trách anh không đủ định lực, thật sự là hai "ngọn núi" kia quá đồ sộ.
Ngay khi anh vừa sắp xếp ổn thỏa cho Liễu Như Yên thì điện thoại lại vang lên.
Là Tô Thiên Thành gọi tới, nói là muốn buổi tối anh đến Tô trạch tìm hắn.
Đối với yêu cầu này của Tô Thiên Thành, Lục Phong không hề do dự mà đồng ý.
Cũng vừa hay đã lâu anh chưa có dịp cùng Tô Thiên Thành tâm sự.
Thời gian thấm thoát trôi qua, rất nhanh đã đến chiều tối.
Lục Phong lái xe mang theo quà tới Tô gia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận