Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 51: Mặt dày mày dạn cầu viện (length: 8803)

Lục Phong thản nhiên liếc Ngụy Trường Thanh, trong mắt mang theo chút mỉa mai, có phải do nói chuyện không lớn tiếng, mà bọn người này coi hắn là quả hồng mềm rồi không?
“Lục tiên sinh, mặt mũi của chúng tôi không đáng 20 tỷ, nhưng người đứng sau chúng tôi đại diện, mới là có giá trị.” Là người đều bực, huống chi bọn nhị đại này đã quen ngang ngược, Ngụy Trường Thanh có thể nhẫn nhịn tính khí nói nhiều như vậy, đã là quá lắm rồi.
Ngụy Trường Thanh thực ra không muốn hoàn toàn chọc giận Lục Phong, nếu không cũng không nhẫn nại tính tình nói nhiều thế, hắn thật sự rất kiêng kị Lục Phong.
Một người hơn 20 tuổi mà có thể chi 60 tỷ thâu tóm Phàm Lực tập đoàn, hơn nữa còn từ Ma Đô đến, thực lực này có chút đáng sợ.
Nhưng tục ngữ có câu "Cường long nan áp địa đầu xà", tại Phì thành phố, Ngụy Trường Thanh thực sự có gan đụng độ Lục Phong.
“Lục tiên sinh, chỉ cần anh đồng ý yêu cầu của tôi, tôi đảm bảo sau này tại Phì thành phố, không ai dám gây sự với tập đoàn của các anh.” Ngụy Trường Thanh vẫn cố chấp kiên trì lần cuối.
“Nói thật thì, ta cũng không quá quan tâm Phàm Lực, nếu như trước đó ngươi có thể thật dễ nói chuyện, ta cũng có thể cùng các ngươi cố gắng thương lượng.” “Có điều các ngươi ngàn vạn lần đừng có giở trò với ta, còn uy hiếp ta, con người ta ấy, không thích nhận thua đâu.” Lục Phong bá khí đáp.
“Lục chủ tịch, nói thật, chúng ta không phải là người thành thật, chúng tôi không muốn thực sự đắc tội anh, dù sao anh còn trẻ, đây là vốn liếng lớn nhất của anh.” “Nhưng nếu ép quá, chỉ sợ anh có thể không đi nổi An tỉnh, thậm chí là không ra khỏi Phì thành phố.” “Trảm thảo trừ căn, đó là đạo lý truyền lại từ thời xa xưa.” Trong mắt Ngụy Trường Thanh bỗng lóe lên tia bạo ngược, mang theo vài phần sát cơ.
“Ha ha ha, ngươi nên may mắn vì đây là xã hội pháp trị, nếu không thì vừa rồi ngươi đã chết rồi.” Lục Phong vừa nói vừa dùng ngón tay bóp nát chén nước trong tay.
Thấy cảnh này, Ngụy Trường Thanh vội vàng lùi lại mấy bước, mấy người còn lại cũng sợ đến mặt mày tái mét.
“Chúng ta đi.” Ngụy Trường Thanh nói rồi vội vàng ra cửa, sợ Lục Phong lại đánh hắn, mấy người khác cũng luống cuống chạy theo.
“Gan bé tẹo thế mà cũng đòi học người khác uy hiếp người.” Lục Phong lạnh lùng hừ một tiếng.
“Trường Thanh ca, giờ sao?” Ra khỏi cửa, thằng tóc đỏ hỏi.
Trước kia, tại cái nơi ba thước đất Phì thành phố này, bọn hắn có ai mà chịu loại này khí, không ngờ hôm nay, tên thanh niên cũng không hơn bọn họ bao nhiêu, vậy mà chẳng thèm nể mặt ai.
“Còn sao được nữa, nói với Phùng Ngưng đi, thằng cha này thực sự khó chơi, bảo nàng ta tăng thêm tiền, chúng ta nhờ mấy ông già ra tay.” Ngụy Trường Thanh hung hãn nói.
Trước khi đến đây, Phùng Ngưng gọi cú điện thoại thần bí đó là gọi cho Ngụy Trường Thanh, sau khi hứa hẹn cho Ngụy Trường Thanh 10% cổ phần Phàm Lực tập đoàn, Ngụy Trường Thanh mới tới gây sự với Phàm Lực, nhưng hiện giờ rõ ràng là Lục Phong không dễ đối phó.
Ngụy Trường Thanh đã không giải quyết được hắn, nên chỉ có thể để Phùng Ngưng thêm tiền, rồi lúc đó mời các bậc trưởng bối ra tay.
Một đám người xám xịt chạy mất.
Trong phòng thẩm vấn, Lục Phong cầm điện thoại, tìm được một số máy, do dự một hồi rồi cũng gọi đi.
“Uy, Túc Diên, là ta.” “A Phong, muộn vậy gọi có chuyện gì không?” “Là có một chút chuyện.” Lục Phong cố gắng mãi mới nói được.
Sau đó, Lục Phong kể hết đầu đuôi mọi chuyện cho Trầm Túc Diên, sau khi nghe xong, Trầm Túc Diên lập tức nổi giận như sư tử mẹ bảo vệ con.
“A Phong, anh không sao chứ, anh có bị gì không?” “Ta lập tức gọi điện thoại, anh chờ ta, ta sẽ đi máy bay tới Phì thành phố.” Nghe nói Trầm Túc Diên muốn chạy tới, Lục Phong vội vàng cự tuyệt.
“Túc Diên, chỉ là chuyện nhỏ thôi, em không cần đích thân đến, thật đấy, ta không sao cả.” “A Phong, anh thật không sao chứ?” Trầm Túc Diên vẫn lo lắng.
“Không sao cả, ta vốn cũng không muốn nói cho em biết, nhưng mà ở đây ta chưa quen cuộc sống, ta cũng chẳng có cách nào.” “Hừ, anh còn khách sáo với ta à, còn không muốn cho ta biết?” “Chẳng phải là sợ em lo lắng sao.” “Hừ, được rồi, ta đi liên hệ người, anh chờ chút.” Trầm Túc Diên nói xong thì cúp máy.
“Ai, thật ngại quá mà, mình mới chém gió xong giờ đã phải nhờ người ta tới cứu.” Lục Phong cười khổ.
Qua chuyện này, Lục Phong cũng hiểu rõ mình còn thiếu sót, dù nói hắn bây giờ vô cùng giàu có, nhưng lại không có chút mối quan hệ nào, một người duy nhất biết mặt là Diệp Vi Dân lão gia tử, cũng chưa quen.
“Cho nên sau khi trở về, nhất định phải phát triển nhân mạch.” Lục Phong thầm nghĩ trong lòng.
Bên Trầm Túc Diên, sau khi cúp điện thoại, cố nén cơn giận trong lòng, tìm số điện thoại của người đứng đầu Phì thành phố, nghĩ đến việc Lục Phong có thể bị ủy khuất trong phòng thẩm vấn, Trầm Túc Diên liền vội vàng gọi điện.
11 giờ đêm, người đứng đầu Phì thành phố đang ngủ say bị một hồi chuông điện thoại đánh thức.
“Ai vậy, muộn thế này còn gọi, còn cho người ta ngủ không hả?” Lâm Vũ Minh lầu bầu.
Vừa dụi mắt vừa cầm điện thoại lên xem, thấy người gọi đến, Lâm Vũ Minh giật mình tỉnh cả ngủ.
“Sao vị này lại đột nhiên gọi điện cho mình thế này?” “Uy, Tiểu Diên đấy à, muộn thế này gọi có chuyện gì không?” “Lâm thúc thúc, hết sức xin lỗi, muộn thế này mà vẫn làm phiền đến giấc ngủ của ngài.” “A, không sao không sao, ta cũng mới vừa ngả lưng thôi mà.” “Cháu có chút việc cần nhờ bác.” Trầm Túc Diên nói.
“Chuyện gì thế cháu nói đi, trong khả năng của ta, ta nhất định sẽ giúp.” Lâm Vũ Minh cười nói.
Sau đó, Trầm Túc Diên liền kể chuyện của Lục Phong, nghe xong những lời của Trầm Túc Diên, Lâm Vũ Minh trực tiếp đập bàn quát.
“Bọn người này thật là vô pháp vô thiên, thế mà lại dám làm ra chuyện quá đáng thế này, chẳng phải phá hoại môi trường làm ăn của Phì thành phố sao.” “Vậy thì việc này nhờ bác.” “Không sao cả, kể cả cháu không nói, biết được chuyện này, ta cũng không để yên cho lũ người này đâu.” “Vậy cháu cảm ơn Lâm thúc thúc, năm nay hoặc sang năm, cháu nhất định xin cho bác một thiệp mời của ông nội cháu, đã nhiều năm không gặp bác rồi, cháu nhớ bác lắm.” “Ha ha ha, vậy thì cảm ơn Tiểu Diên nhé.” “Lâm thúc thúc, vậy cháu không làm phiền bác nữa, bác nghỉ ngơi sớm đi ạ.” Nói xong, Trầm Túc Diên liền cúp máy.
Cúp điện thoại rồi, Lâm Vũ Minh cũng không nhịn được cười lớn vì vui sướng.
Việc này chắc chắn sẽ làm vợ hắn vô cùng thích thú.
“Ông Lâm, không ngủ được thì đang cười cái gì thế?” Phu nhân đang mặc đồ ngủ lụa tò mò hỏi.
Lâm Vũ Minh thấy vợ tỉnh giấc, liền ôm hôn một cái.
“Ha ha ha, bà xã à, những ngày tháng an nhàn của ta sắp tới rồi.” “Ông đang nói cái gì thế?” Lâm phu nhân vẫn chưa hiểu rõ chồng mình rốt cuộc thế nào.
“Bà cứ đừng bận tâm, ngủ đi.” Lâm Vũ Minh nói rồi mặc đồ ngủ đi ra cửa.
Lâm phu nhân thấy chồng mình kỳ lạ như vậy cũng lẩm bẩm một câu rồi lại ngủ thiếp đi.
“Uy, Chí Vân à, là ta, Lâm Vũ Minh đây.” Đi ra phòng khách, Lâm Vũ Minh ngồi xuống ghế salon rồi gọi điện cho trưởng cục cảnh sát.
Trưởng cục cảnh sát đang ngủ say nghe là Lâm Vũ Minh thì vội hỏi, muộn thế này gọi điện thoại liệu có chuyện gì không.
“Chí Vân, người của cậu thật cần phải quản lý cho tốt một chút.” Lời Lâm Vũ Minh làm trưởng cục cảnh sát giật mình run rẩy.
“Vâng vâng vâng, ngài nói rất đúng.” Hắn chỉ biết đáp lời.
Sau đó, Lâm Vũ Minh liền kể lại mọi chuyện, trưởng cục cảnh sát sau khi nghe xong, liên tục cam đoan nhất định sẽ xử lý tốt vụ việc, bảo Lâm Vũ Minh cứ chờ tin vui.
Nghe được lời đảm bảo của hắn, Lâm Vũ Minh cũng cúp điện thoại về nghỉ.
Bên này, trưởng cục cảnh sát cúp điện thoại xong liền mặc quần áo ra ngoài.
Xuống dưới lầu, Từ Chí Vân lái xe của mình chạy thẳng đến sở cảnh sát nơi Lục Phong đang bị tạm giữ.
“Lần này đụng trúng ổ rồi, để thị trưởng Lâm tự mình gọi điện thoại, người này địa vị phải lớn cỡ nào đây.” Rất nhanh, trong tâm trạng lo lắng của Từ Chí Vân, xe đã tới trước phòng thẩm vấn nơi Lục Phong đang bị giam...
Bạn cần đăng nhập để bình luận