Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 606: Hí tinh cùng hí tinh đối thủ diễn (length: 7711)

Nhìn dáng vẻ cô mình, Lục Phong khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh, vẫn chưa ra tay.
Hắn đâu phải người ngu, sao có thể trong trường hợp này đi đánh nàng, dù trong lòng có ý nghĩ đó, cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Nếu hắn thật đánh, mới thật sự mắc bẫy cô ta.
"Cô ơi, cô nói đùa, cô là trưởng bối, cháu là phận con cháu làm sao có thể đánh cô chứ."
"Hơn nữa, cô đến đây cũng vì cuộc sống khó khăn, cháu xót cô còn không hết đây này."
Lục Phong giả vờ bộ dáng hiền lành, không những không đánh mà còn tỏ vẻ thông cảm.
Vẻ mặt này của hắn thành công làm Lục Ngọc Hà và Lưu Phi Vũ mất cảnh giác, cho rằng hắn chỉ là một đứa nhóc ít trải đời.
Lục Ngọc Hà và Lưu Phi Vũ liếc nhau, đều thấy được vẻ đắc ý trong mắt đối phương.
Dù sao theo bọn họ thấy, Lục Phong chỉ là sinh viên vừa tốt nghiệp chưa đầy một năm, làm gì có mưu mô gì.
Đâu ai ngờ, cái người trẻ tuổi mà họ coi là trẻ con lại chính là người đã đánh bại gã khổng lồ đang trỗi dậy trong trận chiến thương mại trước đó mấy ngày.
Lưu Phi Vũ sau khi chắc chắn Lục Phong đã mắc câu, vội vàng nháy mắt với Lục Ngọc Hà, bảo nàng thừa thắng xông lên.
Nàng ta hiểu ý, lập tức giả bộ đáng thương.
"Tiểu Phong à, con đúng là đứa trẻ ngoan, bao nhiêu năm qua cô không đến thăm con cũng có nỗi khổ, mong con thông cảm cho cô."
"Dạ, cô à, cháu hiểu cô mà, mình ăn cơm trước đi cô, sắp nguội cả rồi."
Lục Phong đáp lời nhàn nhạt, sau đó bắt đầu vùi đầu vào ăn cơm.
Vì không ăn thì tí nữa bị Lưu Khiêm ăn hết mất, hắn còn phải vội về nên sáng còn chưa ăn gì.
Còn Lục Ngọc Hà sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, bầu không khí đã đến đúng chỗ, cộng thêm bà lão tiếp sức, nàng tin mình có thể moi được ít nhất 150 vạn tiền đền bù giải tỏa.
"Tiểu Phong à, cô không cố ý làm phiền con ăn cơm, chỉ là nhà cô tình hình thực sự có chút gấp gáp, con xem, cái khoản tiền đền bù giải tỏa kia có thể cho cô mượn dùng trước một ít được không."
Nói xong, nàng lại cố ý nặn ra hai giọt nước mắt.
"Đúng đó Tiểu Phong, nếu con cho chúng ta mượn tiền đền bù, đợi cô xoay xở được, cô sẽ đưa con đi làm ăn, một năm không nói nhiều, mấy chục vạn vẫn có thể."
"Đến lúc đó tích lũy vài năm, mua trả góp nhà ở Ma Đô cũng không thành vấn đề."
Lưu Phi Vũ sợ Lục Phong từ chối, đứng bên cạnh nói thêm vào.
Lục Phong nghe vậy trong lòng khinh thường, nhưng mặt không chút biến sắc.
Hắn thầm cười lạnh, trò hề rẻ tiền này cũng dám bày ra trước mặt hắn, thật coi hắn là trẻ con lên ba chắc?
Nếu hắn thật sự đưa tiền, thì chẳng khác nào bánh bao thịt đánh chó _ _ _ một đi không trở lại.
Nhưng hắn biết, giờ không thể vạch trần bọn họ, mà phải cho đại bá và bà nội thấy rõ bộ mặt ghê tởm của nhà cô.
Đặc biệt là bà nội, hắn muốn bà thấy, con gái cưng của bà không còn là cô con gái hiếu thảo ngày trước nữa rồi.
Hai mươi năm, đủ để thay đổi tất cả!
Sau đó, để phục vụ cho kế hoạch, Lục Phong giả bộ kích động, mắt ánh lên vẻ phấn khích, vội hỏi:
"Thật ạ? Một năm có thể kiếm mấy chục vạn á? Còn mua được nhà trả góp ở Ma Đô nữa ạ?"
Giọng hắn run run, như bị "chuyện tốt" bất ngờ làm choáng váng đầu óc.
Lục Ngọc Hà và Lưu Phi Vũ thấy Lục Phong phản ứng vậy thì mừng rỡ trong lòng, coi như con cá đã cắn câu.
Bọn họ lại liếc nhìn nhau, vẻ đắc ý càng đậm.
Lục Ngọc Hà vội vàng thừa thắng xông lên, vuốt cái "nước mắt" không có thật của mình, nói:
"Tiểu Phong à, cô đã lừa con bao giờ chưa? Chỉ cần con đưa tiền đền bù cho cô mượn, cô đảm bảo sẽ dẫn con lên con đường làm giàu."
Lưu Phi Vũ cũng ra sức gật đầu phụ họa, thề thốt: "Tiểu Phong, con cứ yên tâm, cô nói là làm. Đợi cô xoay sở được, tuyệt đối sẽ không bạc đãi con."
Lục Phong nhìn cảnh diễn xuất vụng về của bọn họ, trong lòng càng thêm khinh bỉ, nhưng vẻ mặt vẫn duy trì vẻ kích động, như thể đang chìm đắm trong giấc mộng về một cuộc sống tươi đẹp.
Đại bá ngồi bên cạnh nhìn thấy hết, lo lắng trong lòng.
Ông mấy lần muốn mở miệng khuyên can Lục Phong, nhưng nhớ đến ánh mắt trước đó Lục Phong dành cho mình, cùng với thân phận thật của Lục Phong, chỉ có thể chọn tin tưởng cháu mình.
Bà lão ngồi ở vị trí chủ tọa nhìn cảnh này, tuy trong lòng thấy có chút bất an, nhưng nghĩ đều là người một nhà, cũng không nói gì.
"Cô ơi, vậy hiện tại cô cần bao nhiêu tiền, đại bá cháu bảo nhà ông bà ngoại cháu được 180 vạn tiền đền bù."
Lục Phong tỏ vẻ "ngây thơ", chủ động hỏi.
Nghe được câu này, tay của Lục Ngọc Hà và Lưu Phi Vũ đặt dưới bàn đều run rẩy vì kích động.
"Tiểu Phong, cảm ơn con, con đúng là cháu ngoan của cô, yên tâm đi, đợi cô có chút vốn rồi, nhất định sẽ dẫn con đi kiếm thật nhiều tiền."
Lưu Phi Vũ nói trước, rồi khẽ vỗ vào tay vợ mình, ra hiệu nàng mau nói ra số tiền.
Lục Ngọc Hà nhận được tín hiệu, không chậm trễ mà nói ngay con số họ cần, là 150 vạn.
Con số này vừa nói ra, đừng nói sắc mặt đại bá và thím thay đổi lớn, ngay cả bà nội đang ngồi ở vị trí chủ tọa sắc mặt cũng không mấy dễ coi.
Bà tuy nói sẽ chia cho con gái chút tiền, nhưng lại không muốn cho con gái nhiều như vậy.
150 vạn, chiếm hơn một nửa số tiền đền bù rồi, nhỡ sau này con gái Lục Ngọc Hà không trả, cháu trai bà chẳng phải chịu thiệt chết sao?
"Ngọc Hà à, 150 vạn có phải nhiều quá không? Tiểu Phong nó cũng sắp đến tuổi cưới vợ rồi, số tiền đó để dành cho nó mua nhà cưới vợ chứ."
Bà lão từ tốn nói, bà có chút thiên vị cô con gái út do chuyện con cóc xanh ngày trước, nhưng điều đó không có nghĩa là bà sẽ ủng hộ vô điều kiện con gái.
Lục Ngọc Hà nghe vậy, trong lòng căng thẳng, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười, vội nói:
"Mẹ, mẹ yên tâm, bọn con chỉ mượn tạm một thời gian thôi. Đợi bọn con xoay vòng vốn được, liền trả ngay."
"Hơn nữa, đến lúc đó bọn con không những không chậm trễ việc dùng tiền của Tiểu Phong, mà còn cho nó thêm một ít ấy chứ. Mẹ nghĩ xem, nếu bọn con kiếm được nhiều tiền, sao có thể bạc đãi Tiểu Phong được? Nó là cháu ruột của mẹ mà."
"Với lại, Tiểu Phong nó còn trẻ mà, kết hôn cũng chưa vội ở lúc này."
"Bọn con cũng là vì tốt cho Tiểu Phong thôi, đợi bọn con dẫn nó đi làm ăn kiếm tiền, đến lúc đó có nhà có xe thì việc cưới vợ càng chắc chắn phải không?"
Lục Ngọc Hà vừa nói, vừa không ngừng quan sát sắc mặt của bà lão, cố gắng thuyết phục bà.
Còn Lưu Phi Vũ thì ở bên cạnh ra sức gật đầu phụ họa, mặt mày thành khẩn:
"Dạ đúng đó mẹ, mẹ cứ yên tâm đi. Chúng con chắc chắn sẽ không để Tiểu Phong chịu thiệt đâu."
Lục Phong thì đứng bên cạnh thờ ơ nhìn bọn họ diễn trò, trong lòng tính toán đến lúc vạch trần bộ mặt giả tạo của bọn họ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận