Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 671: Cho Trầm Túc Diên đánh video điện thoại (length: 8062)

Lục Phong nghe vậy, nhất thời cuống lên, lập tức giơ tay phải lên, vẻ mặt nghiêm túc thề thốt:
"Thẩm, bà, con thề với trời, con và Tô Cẩn Nhu, Liễu Như Yên chỉ là quan hệ trong sạch, tuyệt đối không phải như mọi người nghĩ đâu, nếu có nửa câu nói dối, con xin..."
Lời còn chưa dứt, thím vội vàng giơ tay kéo tay Lục Phong xuống, giận trách: "Con cái đứa này, thím chỉ là tiện miệng hỏi một chút, con thề thốt cái gì, nghe mà sợ."
Lục Phong bất đắc dĩ nói: "Thì tại con sợ mọi người không tin chứ, đến lúc đó lại hiểu lầm ra chuyện khác thì không hay."
Thím tức giận liếc hắn một cái, nói: "Được rồi, được rồi, thím tin còn gì. Nhưng về sau cũng không thể tùy tiện thề thốt, nhiều thứ á, thà tin là có, đừng tin là không, biết không?"
Lục Phong vội vàng gật đầu, đáp: "Biết, thím, con nhớ rồi."
Lúc này, giọng thím đột nhiên đổi, trên mặt nở nụ cười tươi, trong mắt còn có chút mong chờ, nói:
"Thím thấy hai cô bé đó cũng không tệ nha, cả khí chất, dáng người hay là vẻ ngoài, đều là hạng nhất đó. Tiểu Phong à, hay là con chọn một người rồi theo đuổi đi, đến lúc đó thím và bác trai con cũng đỡ lo, chuyện tốt đó chứ."
Vừa nói xong, bác trai ngồi trên ghế và bà nằm trên giường đều sáng mắt lên, ào ào phụ họa.
Trong mắt họ, Lục Phong vừa đẹp trai lại xem như có sự nghiệp thành đạt, tuy hai cô bé kia đều xinh đẹp, nhưng Lục Phong dư sức xứng đôi.
Thấy chủ đề càng ngày càng đi xa, Lục Phong vội vàng ngăn lại.
"Bác trai, bà, thím, con đã nói rồi mà, con có bạn gái rồi, mọi người không cần lại 'Loạn Điểm Uyên Ương Phổ'."
Thím nghe Lục Phong nói có bạn gái, mắt lập tức trợn tròn, vẻ mặt không tin, hừ một tiếng: "Tiểu Phong à, con đừng có lấy lý do này qua loa cho xong chuyện đấy nhé, thím không tin con có bạn gái thật."
Lục Phong bất đắc dĩ cười cười, không giải thích nhiều, trực tiếp rút điện thoại ra, nhanh chóng tìm ảnh trong album, một lát sau thì tìm được ảnh của Trầm Túc Diên, rồi đưa điện thoại cho thím xem.
Thím vô thức nhận lấy điện thoại, vừa nhìn màn hình, liền như bị đứng hình, vẻ mặt ngạc nhiên.
Chỉ thấy Trầm Túc Diên trong ảnh, da thịt trắng như tuyết, đôi mắt sâu thẳm như vì sao, ánh lên vẻ linh động, sống mũi thẳng, đôi môi như hoa hồng kiều diễm, khóe môi khẽ cong mang theo nụ cười nhẹ, gương mặt tinh xảo ấy dường như là tác phẩm nghệ thuật do trời tạo ra.
Mái tóc đen dài mượt như thác nước buông xuống bờ vai, càng làm nổi bật khí chất tao nhã của nàng.
Thím không khỏi hít một hơi lạnh, vốn dĩ bà nghĩ Tô Cẩn Nhu và Liễu Như Yên đã là những cô gái có vẻ ngoài và khí chất tuyệt đỉnh, không ngờ cô gái trong ảnh này còn xinh đẹp đến nao lòng hơn, cái dáng vẻ khi nàng cử động dường như có thể hút chặt ánh mắt người khác, khiến người ta phải nhìn chằm chằm.
Mãi một lúc bà mới hoàn hồn lại, lắp bắp nói: "Tiểu... Tiểu Phong, cô... cô bé này là bạn gái con hả? Trời ơi, sao có thể xinh đẹp đến vậy, còn hơn cả mấy minh tinh trên ti vi ấy."
Bác trai và bà nghe tiếng thán phục của thím cũng tò mò xúm lại, khi thấy ảnh Trầm Túc Diên thì cũng đều ngạc nhiên tán thưởng.
Nghe người nhà khen ngợi Trầm Túc Diên, Lục Phong cũng lộ vẻ kiêu hãnh.
Có câu nói, mặt mũi của đàn ông ở bên ngoài là do người phụ nữ của họ mang lại.
Giờ khắc này Lục Phong đã giải thích hoàn hảo câu nói đó.
Đừng thấy bây giờ địa vị của hắn rất tốt, giá trị bản thân không nhỏ, dậm chân một cái cả Ma Đô cũng phải rung chuyển.
Nhưng những điều này trong mắt bác trai thím đều là phù phiếm, họ không quan tâm Lục Phong có thể đạt được bao nhiêu thành tựu, họ chỉ muốn Lục Phong được bình an khỏe mạnh.
Có thể tìm được một cô vợ tốt, sống hạnh phúc.
Mà Trầm Túc Diên thì hoàn toàn phù hợp với hình mẫu người bạn đời hoàn hảo trong suy nghĩ của thím.
Dù bà mới chỉ thấy một tấm ảnh, nhưng bà cảm thấy, Trầm Túc Diên nhất định là một người phụ nữ vô cùng dịu dàng.
Có một người phụ nữ như vậy ở bên Lục Phong, họ cũng có thể yên lòng.
Nhưng sau khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi, thím nháy mắt, như thể chợt bừng tỉnh, trong ánh mắt lại có vài phần hồ nghi, nhìn Lục Phong hỏi:
"Tiểu Phong à, có phải con tùy tiện lấy ảnh trên mạng để lừa bọn ta không đấy? Đồ trên mạng không tin được đâu."
Lục Phong nghe xong, nhất thời dở khóc dở cười, hắn biết thím không dễ dàng tin hoàn toàn như vậy, sau đó cũng không giải thích nhiều, trực tiếp gọi điện video cho Trầm Túc Diên ngay trước mặt mọi người.
Điện thoại rất nhanh kết nối, hình ảnh video xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Trầm Túc Diên, nàng đang ngồi trong phòng làm việc, phía sau là bức tranh sơn thủy lớn, càng tôn lên nàng như tiên nữ bước ra từ tranh vẽ.
Trầm Túc Diên mang giọng điệu có chút nghi hoặc, lại hờn dỗi: "A Phong, sao vậy, sao lại gọi điện cho em vào ban ngày thế, có phải là nhớ em rồi không?"
Lục Phong nghe xong câu này, nhất thời mặt đỏ bừng, lén liếc nhìn bác trai, bà và thím, không dám nói tiếp, chỉ ngượng ngùng nói: "Bác trai với thím muốn nhìn em một chút."
Trầm Túc Diên ở đầu dây bên kia nghe xong, gương mặt tuyệt mỹ nhanh chóng ửng đỏ, trông giống như quả táo chín, quyến rũ vô cùng.
Vừa nghĩ đến lời mình vừa nói, nàng chỉ thấy xấu hổ vô cùng, trong lòng vừa hối hận vừa muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Lúc này, thím tò mò không chịu được, không nhịn được đưa đầu tới xem, khi thấy khuôn mặt tinh xảo đến kinh ngạc của Trầm Túc Diên trong video, trong phút chốc thím căng thẳng hẳn.
Thím thực sự không ngờ Lục Phong lại gọi điện ngay như vậy, trong lúc nhất thời bà có chút lúng túng.
Còn Trầm Túc Diên ở đầu dây bên kia thấy một gương mặt lạ xuất hiện trong điện thoại, đầu tiên hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, một lần nữa nở nụ cười hiền dịu, giọng nói êm ái như gió xuân, chào thím:
"Thím à, con chào thím ạ, con là Trầm Túc Diên, bạn gái của A Phong, con đã nghe A Phong nhắc về thím rồi, vẫn muốn có cơ hội được gặp thím, hôm nay xem như là được gặp rồi, trông thím khỏe khoắn quá."
Thím bị giọng nói ngọt ngào và êm dịu này làm cho có chút xấu hổ, gãi gãi đầu, trên mặt nở nụ cười có chút câu nệ:
"Ôi, ôi, chào cháu chào cháu nha, cô bé, cháu xinh đẹp thật đấy, còn đẹp hơn cả trong ảnh, thím vừa nãy còn nghi ngờ thằng Tiểu Phong này lừa bọn thím đây."
Bác trai và bà cũng xúm lại, mang vẻ mặt hiền hòa, gật đầu với Trầm Túc Diên không ngừng, miệng lẩm bẩm mấy lời khen ngợi.
Mà Trầm Túc Diên cũng rất hào phóng chào hỏi bác trai và bà, vẻ hiểu biết và lễ phép của nàng đã chinh phục trái tim của cả ba người lớn tuổi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận