Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 58: Lại là bị ép trang bức một ngày (length: 11261)

Sau khi Lục Phong cùng An Phong rời khỏi nhà, liền đi thẳng đến khu quảng trường gần đó để mua quần áo.
Không còn cách nào khác, quần áo Lục Phong đang mặc trên người bây giờ quá là bẩn thỉu và rách rưới.
Rất nhanh, Lục Phong đã đến một trung tâm thương mại gần đó, sau khi đỗ xe xong, Lục Phong liền bước vào khu quảng trường.
Những người đi đường thấy Lục Phong ăn mặc rách rưới thế này, đều đồng loạt dừng chân lại quan sát.
Chuyện này khiến Lục Phong cảm thấy xấu hổ, vội vàng chạy đến một cửa hàng quần áo định thay đồ, đến nhãn hiệu cửa hàng cũng không nhìn rõ.
"Chào mừng quý khách đến với cửa hàng đồ nam Armani"
Theo tiếng của nhân viên bán hàng, Lục Phong lúc này mới phát hiện mình đã vào một cửa hàng quần áo Armani.
"Chọn cho ta một bộ trang phục" Lục Phong vội nói với cô nhân viên bán hàng.
"Vâng, mời ngài đi theo tôi"
Cô nhân viên bán hàng không hề tỏ vẻ khó chịu vì Lục Phong ăn mặc rách rưới, ngược lại rất nhiệt tình.
Dù sao đây mới là lẽ thường, nhân viên bán hàng tại các cửa hàng xa xỉ thường được huấn luyện nghiêm ngặt, điều đầu tiên yêu cầu chính là phải tiếp đãi tất cả khách hàng một cách nhiệt tình.
Những nhân viên cửa hàng hống hách, cơ bản đều không có.
"Cứ giới thiệu thẳng cho ta bộ nào cao cấp nhất là được, ta đang cần mặc ngay" Lục Phong nói với nhân viên bán hàng.
"Dạ được thưa ngài, vậy xin hỏi ngài muốn xem đồ may ở cấp độ nào ạ?"
Y phục Armani được chia thành sáu cấp độ.
Lần lượt là: Siêu cao cấp GA.
Cao cấp AC.
Tiệm cận cao cấp EA.
Hàng hai AJ Armani Jeans.
Hàng ba EA 7 và A/X Armani Exchange.
Tổng cộng sáu cấp độ này.
Dòng GA là thuộc về đồ may nam trang đỉnh cấp nhất.
Dòng AC là dòng đồ may dành cho doanh nhân của Armani, chủ yếu mang phong cách công sở.
Dòng EA, thuộc về phong cách thời trang.
Về chất liệu vải so với AC có kém hơn một chút, nhưng cũng tương đối rẻ.
Mà Armani nhìn chung, thật ra chỉ có ba cấp độ này đáng mua.
Còn những cấp độ may thấp hơn thì chỉ là chiêu trò kiếm tiền mà thôi.
Còn đối với Lục Phong hiện tại mà nói.
Tiền không phải là vấn đề!
Lúc này liền mở miệng nói.
"Cứ xem thử đồ GA trước đi."
"Dạ được thưa ngài, mời đi theo tôi."
Nói xong.
Liền dẫn Lục Phong, đi về phía khu vực đồ siêu cao cấp GA.
Mà lúc này khi tiến vào khu vực GA, bên trong cũng có mấy vị khách hàng đang lựa đồ.
Nhìn cách ăn mặc của Lục Phong, cũng rất hiếu kỳ, bởi vì nhìn cách ăn mặc của Lục Phong, làm sao cũng không giống người có khả năng mua nổi quần áo Armani, bất quá cũng không ai nói thêm gì, bởi vì nhân viên cửa hàng Armani còn không tỏ ra ghét bỏ, thì bọn họ càng không rảnh hơi đâu mà xen vào chuyện của người khác.
Nhưng mà, cái gì cũng có ngoại lệ.
Lúc này một gã đàn ông cổ đeo một sợi dây chuyền vàng to thô kệch, trên ngón tay cũng đeo đầy nhẫn vàng, cùng với một người phụ nữ ăn mặc lẳng lơ, sau khi liếc nhìn Lục Phong một cái, liền ghét bỏ nhăn mũi lại.
"Mấy người sao thế nhỉ, sao lại để cả ăn mày vào trong tiệm, đúng là không xứng đáng là nhãn hiệu lớn quốc tế" người phụ nữ lẳng lơ cay nghiệt nói.
Gã đàn ông nhà giàu mới nổi bên cạnh cũng phụ họa theo. "Có một số người, thì thích ra vẻ ta đây."
"Rõ ràng mua không nổi đồ Armani, còn cố tình vào xem lung tung!"
"Nếu như lỡ làm bẩn bộ nào thì đền cũng mệt!"
"Nhưng mà nếu em nghe lời anh, làm cho anh vui, thì anh cam đoan em sẽ không lo ăn uống"
"A...anh yêu à, anh nói cái gì vậy, em đương nhiên là nghe lời anh rồi"
"Ha ha! Tốt! Vậy thì!
Để anh mua xong bộ đồ này đã, chút nữa dẫn em đi mua túi!"
Gã đàn ông đầy vẻ ngạo khí nhìn Lục Phong nói.
Các khách hàng khác nghe vậy cũng không nói thêm gì.
Bọn họ cũng cho rằng với cách ăn mặc này của Lục Phong thì căn bản là không thể mua nổi quần áo Armani.
Vốn tưởng sau khi bị mỉa mai như vậy, Lục Phong sẽ xấu hổ bỏ đi.
Ai ngờ Lục Phong nghe vậy chỉ cười nhạt một tiếng, nhân viên bán hàng bên cạnh sau khi nghe được cũng lúng túng không thôi.
Vội vàng nói với Lục Phong, "Thưa ngài xin yên tâm, Armani chúng tôi đối xử bình đẳng với tất cả khách hàng"
Lục Phong nghe được lời của nhân viên bán hàng, cũng không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn tên béo đối diện.
Tên béo bị Lục Phong nhìn mà trong lòng kinh hãi, nhưng vì không muốn mất mặt trước bạn gái, chỉ có thể gắng gượng nói.
"Sao, thằng nhóc, ta nói không đúng à, ngươi còn dám xông lên đánh ta à"
"Ta là người có tiền nha, không giống như một số người, kiếm được chút tiền, thì kiêu căng tự đại, dẫn theo gái bao đi khắp nơi hạ thấp người khác" Lục Phong mở miệng chế giễu.
Người đàn ông nghe đến Lục Phong, lập tức nổi giận, định xông tới đánh Lục Phong, nhưng thấy Lục Phong một mặt bình tĩnh, hắn lại hơi chần chừ, đành phải hạ tay xuống, nhưng không muốn mất mặt, nên lên tiếng:
"Hừ, muốn chọc tức ta để ta đánh ngươi, rồi ngươi dễ lừa tiền của ta chứ gì, ta nói cho ngươi biết, không có cửa đâu!".
"Xì." Lục Phong nghe người đàn ông nói xong thì cạn lời, không dám ra tay lại còn bày vẻ làm gì.
"Chỉ như ngươi thôi, còn chưa xứng." Lục Phong vừa nói vừa lấy thẻ ngân hàng từ ví ra đưa cho nhân viên bán hàng.
"Dòng này, cho ta tất cả các mẫu, tiện thể lấy một bộ mặc thử, dạo này ta đang thiếu quần áo."
Nhân viên bán hàng cẩn trọng nhận lấy thẻ của Lục Phong. Người đàn ông kia thấy động thái của Lục Phong liền phá lên cười.
"Ha ha ha, mày còn tưởng mình là người có tiền à, còn muốn mỗi mẫu một bộ, mày có tiền không vậy, thẻ của mày chắc chỉ có 100 đồng đúng không."
Người phụ nữ yêu diễm cũng châm chọc: "Đúng đấy, chỉ giỏi làm ra vẻ hảo hán thôi, nếu mà thật sự muốn quần áo Armani, thì xin lỗi chồng ta đi, thừa nhận mình không mua nổi đi, ta sẽ kêu chồng ta mua cho một bộ."
Gã nhà giàu mới nổi nghe nàng nói thì cũng có chút hoảng hốt, sợ lát nữa thật sự phải mua cho Lục Phong một bộ.
Đồ ở đây đắt đỏ cỡ nào chứ, lấy đại một bộ ra cũng phải mấy chục vạn, hắn tiếc tiền, không muốn mua cho Lục Phong.
Nhưng lời đã lỡ nói ra rồi, người đàn ông đành giả bộ trấn tĩnh: "Đúng đó, ngươi quỳ xuống nhận sai đi, ta mua cho ngươi một bộ." Gã sợ Lục Phong thật xin lỗi nên lại nói thêm để Lục Phong quỳ xuống, muốn Lục Phong biết khó mà lui.
Lục Phong nhìn hai người trước mặt thì hết chỗ nói, hắn sớm đã không còn là người trước kia, trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm thái của Lục Phong đã thay đổi, đối mặt với những loại tép riu này, Lục Phong không thèm để ý.
"Phiền cô gói giúp tôi với, chừa một bộ để lát nữa tôi mặc thử." Lục Phong nói với nhân viên bán hàng.
"A, a, vâng."
"Nhưng mà tiên sinh, tôi xin phép hỏi một câu, ngài thật sự cần nhiều mũ thế sao?" nhân viên bán hàng nhỏ giọng hỏi.
Gã nhà giàu mới nổi kia không biết Lục Phong đưa ra thẻ vàng, nhưng nhân viên bán hàng lại nhận ra, người có thể sở hữu loại thẻ vàng này, giá trị con người ít nhất cũng phải hơn ức.
"Ừm, chắc chắn rồi, cô cứ chuẩn bị đi." Lục Phong thản nhiên nói.
Nhân viên bán hàng nghe vậy liền chạy đi quẹt thẻ để chuẩn bị đồ cho Lục Phong.
"Còn làm màu, ta cứ chờ xem, thẻ ngân hàng của ngươi có quẹt được không." Người đàn ông cùng người phụ nữ yêu diễm lạnh giọng nói.
Khách hàng khác trong tiệm cũng hiếu kỳ nhìn nhân viên bán hàng đang quẹt thẻ.
"Tít tít tít."
Âm thanh quẹt thẻ thành công vang lên, hóa đơn cũng lập tức in ra.
Những người đang xem, cả gã nhà giàu mới nổi đều ngây người.
Thật sự thanh toán thành công rồi, đây đâu phải mấy ngàn, mà là mấy bộ đồ hơn trăm vạn, cứ thế mà trả tiền thành công.
Trong lòng gã nhà giàu mới nổi hoảng hốt: "Đụng phải bảng sắt rồi, người ta thật sự có tiền." Đây là ý nghĩ đầu tiên của gã.
"Cái này..."
Gã nhà giàu mới nổi và người phụ nữ yêu diễm đều mặt mày tái mét, vừa rồi là cả hai người bọn họ cứ một mực khẳng định Lục Phong không có tiền, còn khinh thường Lục Phong, thậm chí bắt Lục Phong phải quỳ xuống xin lỗi.
Thế nhưng kết quả là Lục Phong thật sự có số tiền đó, hơn nữa nhìn vẻ mặt Lục Phong không quan tâm, chứng tỏ bỏ ra hơn 100 vạn mua quần áo với Lục Phong căn bản chỉ như bữa ăn sáng.
Điều này chẳng khác nào một cái tát giáng mạnh vào mặt gã nhà giàu mới nổi cùng người phụ nữ yêu diễm.
Nhìn thấy Lục Phong vẫn đang nhìn mình, gã nhà giàu mới nổi luống cuống.
Đây là người tùy tiện bỏ ra hơn 100 vạn mua quần áo, thân phận cùng địa vị chỉ sợ vô cùng lớn.
Mình vậy mà vừa rồi còn giễu cợt đại lão như thế, càng nghĩ càng thấy mồ hôi lạnh đổ ra.
Mà lúc này, nữ nhân viên bán hàng thì không nghĩ nhiều như vậy, giờ nàng đang vui chết đi được.
Trong chớp mắt bán được hơn 100 vạn đồ, chỉ tiêu của nàng vượt mức hoàn thành, còn có thể cầm một khoản hoa hồng lớn, làm sao mà không vui cho được.
"Thưa tiên sinh, đồ ngài muốn đã đóng gói xong, đây là thẻ ngân hàng của ngài, tôi đã giữ lại một bộ phong cách nghỉ dưỡng, đặc biệt hợp với khí chất của ngài." Nữ nhân viên bán hàng bước tới nói, còn liếc mắt đưa tình với Lục Phong.
Lục Phong không để ý đến sự quyến rũ của nhân viên bán hàng, cất thẻ vào ví.
Cất ví xong, Lục Phong nhìn gã đàn ông kia, lúc này hắn đã bị Lục Phong dọa đến hai chân run rẩy.
"Vị tiên sinh này, là, là ta không đúng" gã đàn ông lộ ra vẻ mặt còn khó coi hơn khóc mà nói.
"Ha ha, ta không dám nhận tiếng tiên sinh của ngươi đâu" Lục Phong vỗ vai gã đàn ông rồi dẫn người hướng dẫn mua đi thay quần áo.
Gã đàn ông bị hù trực tiếp đơ người tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Đến khi Lục Phong thay xong y phục đi ra, nhìn Lục Phong đẹp trai bức người, trong mắt người hướng dẫn mua đều hiện lên hình trái tim.
Gã đàn ông mập nhìn khí chất xuất chúng, Lục Phong một thân khí tức đại lão càng thêm hoảng sợ.
"Tiên sinh, là ta có mắt như mù, ngài tha thứ cho ta đi"
Lục Phong không để ý đến gã đàn ông, dù sao giá trị con người hiện tại của hắn không cần thiết phải tính toán với một nhân vật nhỏ bé.
Trực tiếp dẫn theo người hướng dẫn mua xách theo túi lớn túi nhỏ đi, khi đi ngang qua gã đàn ông chỉ nhàn nhạt nói một câu.
"Hôm nay tâm tình ta tốt, không chấp nhặt với ngươi, về sau nhớ kỹ đừng có mắt chó coi thường người khác".
Gã đàn ông nghe xong câu này mới đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, hắn biết Lục Phong đã bỏ qua cho hắn.
"Lão công, sao tự nhiên anh lại như vậy?" Người phụ nữ lẳng lơ vẫn chưa nhận ra hiện thực.
"Bốp..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận