Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 53: Ám sát (length: 10215)

Ngày thứ hai, ngủ đến gần trưa Lục Phong mới rời giường.
"Ta hôm qua quên mất chuyện gì à?" Lục Phong vừa mặc quần áo vừa nói.
"À quên mất hệ thống cập nhật!" Lục Phong nói rồi tranh thủ thời gian tiến vào hệ thống.
"Hệ thống, mau ra đây, ta hôm qua quên cập nhật!" "Đinh!"
"Ký chủ không cần lo lắng, cơ hội làm mới hôm qua đã tự động chuyển thành cơ hội rút thưởng trong thương thành để cất giữ."
Nghe được hệ thống trả lời, Lục Phong mới yên lòng.
"Vậy hôm nay giúp ta làm mới một cái đi." Lục Phong thở phào nhẹ nhõm nói.
"Đinh! "Vật phẩm miểu sát hôm nay đã được làm mới."
...
"Tình huống thế nào, sao vật phẩm làm mới ra toàn đồ ăn thế này, không phải đã nói sẽ càng ngày càng tốt sao?" Lục Phong oán trách.
Thì ra hôm nay vật phẩm làm mới ra tốt nhất là 10.000 điểm danh vọng, hai cái còn lại đều là hàng xa xỉ phổ thông.
"Đinh!"
"Tỉ lệ vật phẩm tốt làm mới của hệ thống cấp hai đã tăng lên, có thể là do mỗi ngày làm mới, vận may của ký chủ không được tốt cho lắm." Giọng hệ thống hình như có chút hả hê.
"Thôi được rồi, mấy ngày này mỗi ngày làm mới đều đổi thành rút thưởng cho ta đi, nhỡ đâu rút trúng đồ tốt thì sao?" Lục Phong nói.
"Đã nhận."
Lục Phong nói rồi chuẩn bị rời giường thu dọn một chút, rồi đến tập đoàn Phàm Lực cùng Triệu Vân thương lượng chuyện chuyển tập đoàn.
Hiện tại Lục Phong có thể nói là đã đắc tội toàn bộ đám quyền quý ở Phì Thành, lần này có Trầm Túc Diên giúp đỡ, nhưng hắn không thể lần nào cũng tìm Trầm Túc Diên được.
Cho nên Lục Phong chuẩn bị mang Phàm Lực đến Ma Đô, hắn phải từ từ biến Ma Đô thành đại bản doanh của mình, hơn nữa so với môi trường kinh tế ở Ma Đô, Phì Thành vẫn kém hơn rất nhiều.
"Tổng giám đốc, chào buổi sáng!"
"Tổng giám đốc, chào buổi sáng!"
Theo tiếng chào của nhân viên, Lục Phong về tới tập đoàn.
"Lão Triệu, ăn sáng chưa?" Lục Phong xách theo sữa đậu nành, bánh tiêu, bánh bao đi vào văn phòng Triệu Vân.
"À, Lục tổng, bây giờ đã gần 11 giờ, có phải hơi trễ rồi không?" Triệu Vân nhìn Lục Phong nói.
"À, không trễ không trễ, ăn chút đi."
"Không cần đâu Lục tổng, tôi ăn trưa luôn rồi."
"Vậy được, vậy ta ăn một mình vậy."
Triệu Vân nhìn Lục Phong ngồi trên ghế sa lông, tay phải cầm bánh bao, tay trái cầm bánh tiêu, trên bàn là một cốc sữa đậu nành đang hút, trong thoáng chốc không biết phải nói gì.
Người này sao giống cổ đông giá trị 100 tỷ vạch mưu tính kế ngày hôm qua thế?
Một hồi lâu, Lục Phong cuối cùng cũng ăn xong bữa sáng.
"Ực, no quá." Lục Phong đứng dậy rót thêm cốc nước nói.
"Lục tổng, hôm nay tôi đi xem những người phụ trách tài vụ bị mang đi, bọn họ nói đã về tập đoàn rồi, có phải ngài làm không?" Triệu Vân hỏi.
Nghe Triệu Vân nói, Lục Phong hơi khựng lại rồi bật cười.
"Xem ra đám người này cũng không ngu."
"Lục tổng, lời này là ý gì ạ?" Triệu Vân tò mò hỏi.
"Không có gì, thả ra là tốt rồi, hôm nay ta đến tìm ngươi là để bàn với ngươi chuyện chuyển công ty." Lục Phong nói.
Triệu Vân nghe Lục Phong lại nói tới chuyện chuyển tập đoàn, cũng xoắn xuýt, hắn thật sự không nỡ công sức của tập đoàn bao năm gây dựng ở Phì Thành.
"Lục tổng, chuyện chuyển đi này có phải nên suy nghĩ thêm không, có quá nhiều thứ liên quan đến việc này." Triệu Vân nói.
"Lão Triệu, chúng ta không thể ở lại Phì Thành được nữa." Lục Phong thản nhiên nói.
"Vì sao? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Triệu Vân nghi ngờ hỏi.
"Việc tập đoàn bị kiểm tra hôm nay là có người chỉ điểm." Lục Phong nói một cách bình tĩnh.
"Cái gì! ! ! Đúng là có người chỉ điểm, ngài có biết là ai không?" Triệu Vân vội hỏi.
"Biết, ta đương nhiên biết, không những biết mà ta còn giao thủ với bọn họ rồi." Lục Phong thản nhiên nói.
"Giao thủ? Tôi không hiểu lắm ý của ngài."
"Chiều hôm qua ta từ viện nghiên cứu đi ra, nhận được một cuộc điện thoại bí ẩn, người trong điện thoại nói muốn bàn chuyện làm ăn với ta, hẹn ta đến quán bar Hoa Hồng gặp, ta không thèm để ý."
"Kết quả vừa cúp máy thì ta nhận được tin tập đoàn bị kiểm tra, giải quyết xong chuyện công ty, ta lái xe đến quán bar Hoa Hồng để gặp người kia." Lục Phong lấy điếu thuốc từ trong túi ra châm một điếu rồi nói.
"Ngài gặp hắn rồi, rốt cuộc ai muốn đối phó chúng ta vậy?" Triệu Vân lo lắng hỏi.
"Gặp rồi, hắn không phải một mình, trong phòng quán bar có rất nhiều người, cầm đầu là Ngụy Trường Thanh, hắn muốn ta bỏ tiền mua cổ phần của tập đoàn."
"300 triệu mua 50% cổ phần của tập đoàn." Lục Phong nhả khói thuốc rồi nói, "Sao có thể được, bọn người này điên rồi sao, tập đoàn của chúng ta dù có nát đến đâu cũng không phải 300 triệu là mua được một nửa cổ phần đâu." Triệu Vân nghe xong liền kêu lên.
"Ta cự tuyệt bọn họ, nhưng bọn họ nói với ta rằng họ có thể đại diện cho toàn bộ giới quyền quý Phì Thành, bắt buộc ta phải đồng ý yêu cầu này."
"Tôi nhớ ra rồi, Ngụy Trường Thanh này là con trai của Ngụy Thiên, người đứng thứ ba ở Phì Thành!" Triệu Vân đột nhiên nói.
"Vậy ngài có đồng ý không?"
"Đương nhiên ta không đồng ý, tính ta ăn mềm chứ không ăn cứng, sau đó bọn họ liền động tay, nhưng mà đáng tiếc không đánh lại ta."
"Sau đó hắn báo cảnh sát, bắt ta vào phòng thẩm vấn."
Triệu Vân nghe Lục Phong bị vào phòng thẩm vấn tối qua, vội vàng hỏi "Vậy ngài có sao không? Đáng lẽ ngài phải gọi điện cho tôi chứ."
"Ta không sao, điện thoại bị mất rồi, sau đó đến lúc Ngụy Trường Thanh vào phòng thẩm vấn giơ nanh múa vuốt, ta mới lấy được máy." Lục Phong tiếp tục nói.
"Ngụy Trường Thanh lại muốn bàn chuyện tập đoàn với ta, hắn nói hắn bằng lòng bỏ ra 1 tỷ, ta vẫn không đồng ý, chuyện sau đó ngươi biết rồi."
"Hắn ép đối tác Thương Đô của chúng ta hủy hợp đồng, nhưng mà ta vẫn không đồng ý, bọn họ không có cách nào bắt ta, cuối cùng chỉ có thể dọa dẫm nói không để ta ra khỏi Phì Thành."
"Thế mà lại quá đáng như vậy, hay là Lục tổng chúng ta báo cảnh sát đi, bọn họ dám nói thế thì chắc chắn sẽ làm ra chuyện như vậy."
"Anh chưa ở Phì Thành bao giờ, không biết tiếng xấu của bọn họ đâu." Triệu Vân lo lắng nói.
"Không cần đâu, vấn đề đã được ta giải quyết rồi, bây giờ bọn chúng không dám ra tay với ta nữa đâu." Lục Phong nói.
"Hả? Thế này không phải phong cách của bọn chúng à."
"Ta biết, nhưng mà bây giờ bọn chúng không trêu vào ta được đâu."
"Xem ra thân thế Lục tổng cũng không hề nhỏ đâu." Triệu Vân nhìn Lục Phong nói.
"Ha ha ha, lão Triệu, ông đừng đoán, ván này xem như ta thắng, nhưng bọn họ cũng không thua thảm, chúng ta cứ bàn về chuyện chuyển tập đoàn đi."
"Nhưng mà nếu như chúng ta chuyển đi rồi thì số tài sản ở đây nên xử lý như thế nào?" Triệu Vân lo lắng nói.
"Tài sản thì cứ từ từ bán ra, sau này còn bị đám người kia dòm ngó, thời gian của tập đoàn sẽ không tốt hơn đâu, chỉ có ngàn ngày làm trộm, làm gì có ai ngàn ngày phòng trộm."
"Hơn nữa tôi tin rằng Yadea và Anue sẽ cảm thấy rất hứng thú với tài sản chúng ta để lại đấy." Lục Phong thản nhiên nói.
"Vậy được, vậy cứ theo ý ngài mà làm, lát nữa tôi sẽ xuống thông báo trước."
"Ừm, ông lát nữa thông báo chuyện này đi, ta còn chút việc phải đi xử lý đây." Lục Phong đứng dậy muốn đi.
"Vâng, tôi tiễn ngài."
Một bên khác Ngụy Trường Thanh và đám người kia tìm đến sát thủ nổi tiếng ở Phì Thành, chuẩn bị ám sát Lục Phong.
"Anh Trường Thanh, anh không biết đâu, hôm qua tôi bị ông già nhà tôi mắng cho một trận."
"Đúng đấy, không biết cái tên họ Lục đó rốt cuộc có lai lịch gì, mà lại khiến cả người đứng đầu cũng kinh động."
"Nhà tôi cũng vậy, cứ lải nhải mãi, xong rồi còn cảnh cáo không cho tôi chọc đến tên họ Lục đó."
Ngụy Trường Thanh hút thuốc, mắt híp lại thành một đường, nghĩ lại những lời ông già nói tối qua.
"Trường Thanh, tên Lục Phong này bây giờ con đã triệt để đắc tội, chắc chắn nó sẽ không bỏ qua cho con đâu."
"Vậy ông nội con phải làm sao đây?"
"Đã không thể ăn nói tử tế với nó, vậy thì phải dứt điểm nó thôi, nhưng mà chuyện này không được để cho cha con biết, mà con cũng phải tìm cách gạt bản thân khỏi chuyện ám sát tên họ Lục đi."
"Vâng, con biết rồi ạ."
Đúng lúc Ngụy Trường Thanh đang suy nghĩ thì tên tóc đỏ đã cắt ngang dòng hồi tưởng của hắn.
"Anh Trường Thanh, liên lạc được rồi, người này là sát thủ tiếng tăm lừng lẫy trong giới xã hội đen Phì Thành, tên là Hắc Lang."
"Đáng tin không?" Ngụy Trường Thanh nhả một ngụm khói thuốc ra hỏi.
"Cứ yên tâm đi, trước đây cha tôi cũng đều tìm hắn để xử lý mấy chuyện không sạch sẽ, hắn có một con vợ bệnh tật mỗi ngày đều phải nằm viện tốn rất nhiều tiền, nên dù nhiệm vụ có thất bại, hắn cũng không dám bán đứng chúng ta." Tên tóc đỏ tự tin nói.
Thì ra gia đình của tên tóc đỏ có dính líu đến thế giới ngầm, những năm 80 thế kỷ trước thông qua những hoạt động liên quan đến thế giới ngầm để hoàn thành tích lũy tài sản nguyên thủy, vì Hoa Quốc quyết liệt với nạn tội phạm nên bất đắc dĩ mới từ từ chuyển sang hoạt động hợp pháp, nhưng dưới trướng vẫn có rất nhiều hoạt động kinh doanh mờ ám.
"Vậy thì nói cho hắn biết, 1 triệu, tao muốn Lục Phong chết." Ngụy Trường Thanh chậm rãi nói.
"Được, vậy để tôi đưa tài liệu và ảnh của tên họ Lục cho hắn, sau đó đặt cọc trước cho hắn 500 nghìn." Tên tóc đỏ nói.
"Ừm, nhớ là dùng túi hồ sơ đựng ảnh chụp và tư liệu đưa cho hắn, tiền đặt cọc cũng dùng tiền mặt, không dùng chuyển khoản qua mạng, tránh để lại manh mối cho người khác." Ngụy Trường Thanh nhắc nhở.
"Cứ yên tâm đi, anh Trường Thanh, vậy tôi đi đây."
"Ừ, đi đi."
Lục Phong lúc này đã lái xe chuẩn bị về Tuyên Thành, hắn chuẩn bị trở về nói lời tạm biệt với nhị lão và Lục Yên Nhiên, sau đó đến lúc đó sẽ đi thẳng từ Phì Thành về Ma Đô.
Nhưng mà hắn lại không biết rằng lúc này đã có một vụ ám sát đang nhắm vào hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận