Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 105: Thông báo tuyển dụng tổng tài (length: 8491)

Tối tan làm về đến nhà, Lục Phong đang nằm trên giường nói chuyện phiếm với Trầm Túc Diên.
"A Phong, cho ngươi hay tin mừng này, ta sẽ đến Ma Đô một chuyến trong thời gian ngắn nữa thôi." Trầm Túc Diên cũng nằm trên giường, vui vẻ chia sẻ niềm vui với Lục Phong.
"Thật hả? Vậy thì tốt quá." Lục Phong ngạc nhiên nói.
"Sao nào, có vui không, sắp được gặp ta rồi đó." Trầm Túc Diên vui vẻ nói.
"Ừm ân, giờ mà gặp được ngươi luôn thì hay."
"A, A Phong, mới một thời gian không gặp mà miệng ngươi ngọt ngào quá trời."
"Hắc hắc, người thì phải luôn thay đổi mà, khi nào ngươi đến đó, lúc đó ta đi đón."
"Ta cũng chưa biết, lần này ta đến Ma Đô cũng là do chuyện nhà, có chút việc cần phải giải quyết."
"Việc gì vậy, kể ta nghe thử xem, để ta coi có giúp được gì không." Lục Phong hỏi.
"A Phong, giọng điệu của ngươi ghê ghớm quá nha, mà dám nói thế." Trầm Túc Diên trêu.
"Ha ha ha, không giấu gì ngươi, bây giờ ta ở Ma Đô cũng có chút tiếng tăm đó, nói đi, việc gì, để ta giúp ngươi tham khảo chút." Lục Phong khoe khoang.
"Cũng không có gì đâu, chỉ là Trầm gia nhà ta vừa hay có chút cổ phần ở tập đoàn Yadea, rồi người nhà nhận được tin nói có người ở Ma Đô đăng ký độc quyền pin năng lượng mới."
"Nghe nói quãng đường của loại pin này còn dài hơn cả Tesla, cho nên nhà mới để ta tới Ma Đô để tìm người này, rồi nói chuyện về cái gọi là kỹ thuật năng lượng mới." Trầm Túc Diên giải thích.
Lục Phong nghe xong cứ tưởng mình nghe lầm.
"A Diên, ngươi nói gì vậy, xin lỗi, ta nghe không rõ."
Chịu hết nổi, Trầm Túc Diên đành phải nói lại một lần nữa.
"A Phong, lần này nghe rõ chưa." Giọng Trầm Túc Diên nhẹ nhàng truyền đến từ trong điện thoại.
"Nghe rõ, chỉ là ta có hơi ngơ ngác."
"Ngơ ngác cái gì chứ, có gì đâu mà ngơ, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp ta?"
"Không phải, không phải, ta không có ý đó." Lục Phong vội vàng giải thích.
"Hừ, ta tin là ngươi cũng không dám." Trầm Túc Diên nũng nịu nhẹ giọng.
"Đến lúc đó ta giải quyết xong chuyện này, tranh thủ ở lại Ma Đô với ngươi vài ngày." Trầm Túc Diên nói thêm.
"Ha ha ha, vậy ngươi phải ở lại mấy ngày rồi bù cho ta nha." Lục Phong cười nói.
"Hả? Lời này của ngươi là sao?" Trầm Túc Diên không hiểu tại sao Lục Phong lại nói như vậy.
"Bởi vì người đưa ra pin năng lượng mới độc quyền mà ngươi nói đó chính là ta." Lục Phong nói.
"Sao, có kinh ngạc không, có bất ngờ không?"
Trầm Túc Diên nghe Lục Phong nói thì cũng đơ người ra. Trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp vậy chứ.
"A Phong, ngươi không có đùa đấy chứ?" Trầm Túc Diên nghi ngờ nói.
"Sao lại đùa, còn có Diệp Phàm đi cùng ta đó, ngươi có thể hỏi thử hắn." Lục Phong nói.
Trầm Túc Diên thấy Lục Phong đã nói như vậy, chắc chắn là không nói dối rồi.
"A Phong, ngươi cũng giỏi quá đó, mặc dù ta không hiểu biết nhiều về lĩnh vực xe hơi, nhưng mà ta vẫn biết được tầm quan trọng của cái kỹ thuật năng lượng mới này."
"Nếu không nhà cũng không để ta đích thân đến Ma Đô để đàm phán về sự hợp tác này đâu." Trầm Túc Diên tán dương.
"Ha ha ha, đó là còn gì, chứ không lẽ bạn trai tương lai của ngươi là ai?" Lục Phong huênh hoang.
"Vậy là ta qua một thời gian nữa là có thể đến trực tiếp tìm ngươi được rồi hả?"
"Ừ, đến lúc đó ta sẽ đi đón ngươi."
"Vậy ta cúp máy trước nha, thức đêm là dễ mọc mụn đó."
"Ừ, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Sau khi cúp máy, Lục Phong mang theo nỗi nhớ Trầm Túc Diên mà ngủ thiếp đi.
Còn Trầm Túc Diên sau khi cúp điện thoại thì lại rất lâu không tài nào ngủ được.
"A Phong, ngươi thay đổi nhiều thật, trưởng thành hơn hẳn."
"Ta tin rằng chẳng bao lâu nữa, chúng ta có thể quang minh chính đại ở bên nhau." Trầm Túc Diên nằm trên giường lẩm bẩm.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Sáng ngày hôm sau, mặt trời lên cao, Lục Phong lúc này mới chậm rãi rời giường.
Hôm nay hắn không có đến Phong Ngữ, mà có một việc quan trọng hơn phải làm.
Hắn cần phải đi phỏng vấn một người, một người có lai lịch hết sức đáng nể.
Lục Phong lái xe đến một quán cà phê, hôm nay hắn không mang theo ai cả, chỉ mình hắn đến thôi.
Lục Phong vào quán cà phê, nhìn quanh một vòng, rất nhanh liền phát hiện ra người hắn muốn tìm.
"Xin lỗi, tiên sinh, chỗ này có người ngồi rồi ạ." Lục Phong vừa mới ngồi xuống thì người đối diện đã lên tiếng.
"Ơ."
"Có lẽ nào, ta chính là người mà anh đang đợi đấy." Lục Phong lúng túng nói.
Người đàn ông nghe vậy thì ngẩn người, vội vàng đứng dậy nói, "Lục tiên sinh, xin lỗi, ngài còn đẹp trai hơn cả trong ảnh chụp, nhất thời tôi không nhận ra ngài."
"Ha ha ha, có tính là anh đang nịnh bợ tôi không đấy?" Lục Phong cười nói.
"Nếu như ăn ngay nói thật ở chỗ của ngài mà bị xem là nịnh bợ thì tôi cũng xin cam tâm tình nguyện nịnh bợ ạ." Người đàn ông nói.
"Ha ha, anh đúng là có ý tứ." Lục Phong bị người đàn ông nói làm bật cười.
"Chính thức làm quen một chút, tôi là Lục Phong."
"Chào ngài, Lục tiên sinh, tôi là Tô Lạc Hiên." Người đàn ông tự giới thiệu.
"Chào anh, Tô tiên sinh, tôi thấy trong sơ yếu lý lịch mà anh gửi, trước đây anh là tổng tài của tập đoàn Ngọc Long phải không?"
"Vâng đúng vậy, Lục tiên sinh."
"Vậy tại sao anh lại xin nghỉ việc ở công ty?" Lục Phong dùng giọng điệu của người phỏng vấn nhân sự nói.
Dù sao thì trước đây hắn cũng không có kinh nghiệm phỏng vấn ai cả, những công ty dưới trướng của hắn tuyển người, cái gì cũng không cần đến vị tổng giám đốc như hắn đích thân ra mặt.
"Chuyện này thì dài lắm, nói đơn giản là do bất đồng về quan điểm với công ty, nên tôi mới từ chức." Tô Lạc Hiên trả lời thành thật.
"Bất đồng quan điểm với công ty? Khác biệt như thế nào?"
"Cũng là một số quy tắc ngầm thôi, ngài cũng biết, giới giải trí môi trường thì có thể nói là rất loạn."
"Mặc dù tôi là tổng tài của tập đoàn, nhưng nói khó nghe chút thì cũng chỉ là người làm thuê cấp cao."
"Tôi không quen nhìn những cái gọi là quy tắc ngầm đó, cho nên nhiều lần đề nghị với hội đồng quản trị, nhưng đều bị hội đồng quản trị bác bỏ."
"Cuối cùng, tôi lựa chọn rời khỏi công ty đó, rồi thì thấy được tin tuyển dụng của ngài." Tô Lạc Hiên nói.
Lục Phong vừa nghe Tô Lạc Hiên, vừa uống cà phê.
"Anh đã lựa chọn theo đuổi con đường này thì anh cũng phải hiểu, giới này chính là như vậy đó, nó như một cái nồi nhuộm màu vậy."
"Anh muốn chỉ giữ cho riêng mình sự trong sạch, khó như lên trời." Lục Phong đặt ly xuống nói.
"Những điều ngài nói, tôi đều hiểu cả, nhưng tôi vẫn muốn phấn đấu vì những gì mà mình mong muốn." Tô Lạc Hiên vẫn kiên trì nói.
"Tôi biết anh có năng lực, tôi đã xem qua lý lịch của anh rồi, anh có thể trong ba năm ngắn ngủi khiến cho giá trị thị trường của công ty giải trí Ngọc Long tăng lên gấp đôi, quả là một người tài giỏi."
"Nhưng mà kết quả thì anh cũng thấy rồi đó, anh bị hội đồng quản trị vô tình loại bỏ." Lục Phong thản nhiên nói.
"Người có lý tưởng là tốt, chẳng lẽ lại sống cuộc sống khác gì cá muối sao, nhưng anh cũng phải học cách chấp nhận hiện thực."
Tô Lạc Hiên nghe Lục Phong nói thì rơi vào trầm tư.
Lục Phong cũng không vội, cứ nhàn nhã uống cà phê.
Đến khi Lục Phong uống thêm đến ly cà phê thứ ba, Tô Lạc Hiên mới kết thúc suy tư.
"Vậy, Lục tiên sinh, buổi phỏng vấn hôm nay xem như là tôi thất bại rồi sao?" Tô Lạc Hiên thất vọng nói.
"Vì sao lại nói như vậy?" Lục Phong tò mò hỏi.
"Mặc dù anh nói rất đúng, nhưng mà tôi vẫn không chấp nhận được, cho nên, có lẽ tôi và ngài có sự khác biệt về quan điểm, tôi nghĩ ngài chắc là cũng không cần tôi đâu."
"Vậy nếu để anh quản lý công ty của tôi, thì anh sẽ làm thế nào?" Lục Phong nhìn hắn nói.
"Nếu như để tôi quản lý thì tôi hi vọng công ty đừng có quá nhiều quy tắc ngầm, tôi hi vọng công ty có thể thực sự làm được những người có năng lực lên vị trí cao."
"Chứ không phải là một đám người thân thích dựa vào tiền tài hối lộ, hoặc là bán thân thể mà lại đẩy những người thực sự có năng lực xuống." Tô Lạc Hiên kích động nói.
Lục Phong nhận thấy, Tô Lạc Hiên thật sự rất ghét những cái loại quy tắc ngầm đó.
"Không tệ, không tệ, ý tưởng của anh đúng là không tồi." Lục Phong vỗ hai tay nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận