Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 398: Chuyện tiền căn hậu quả (length: 7843)

Một câu nói khó lường, cũng có thể gây ra đại loạn.
Họa từ miệng mà ra, câu này đặt vào trường hợp các phóng viên hiện tại là vô cùng thích hợp.
Hoắc Tuệ Tuệ gặp Lục Phong không nói một lời, đành phải kiên trì mở túi văn kiện, xem xét lại.
Sau đó, nàng cũng giống như nữ phóng viên kia lúc trước, ngồi phịch xuống đất.
Trong văn kiện viết rõ nàng nhận tiền đến phỏng vấn, còn có một số sai phạm trước đó của nàng.
Lúc kế tiếp, Lục Phong đọc tên từng người một trong số các phóng viên.
Không có gì bất ngờ, hơn mười phóng viên sau khi nhìn nội dung trong túi văn kiện đều biến sắc mặt.
Trong chốc lát, bốn phía im ắng, chỉ còn lại sự hoang mang của đám phóng viên.
Gã đàn ông vạm vỡ nhìn thấy đám phóng viên đều bị Lục Phong dọa sợ, trong lòng cũng bắt đầu bất an.
Đúng lúc này, Lục Phong cũng nhìn về phía bọn chúng.
"Tiếp theo đến lượt các ngươi."
Trên mặt hắn thoáng qua một tia lạnh lẽo, cầm lấy một tập văn kiện, đọc tên trên đó.
"Ai có biệt danh là Đầu Trâu, bước ra đây."
Lời vừa dứt, nhưng không có ai lên tiếng.
Thấy cảnh này, Lục Phong cũng không nói gì, trực tiếp xé mở túi văn kiện, lớn tiếng đọc thông tin bên trong.
"Đầu Trâu, tên thật là Tôn Đức Phát, người tỉnh Tô, mười chín tuổi vì tội trộm cướp bị bắt, ở tù ba năm."
"Sau khi ra tù vẫn chứng nào tật nấy, tụ tập đám lưu manh côn đồ, làm dịch vụ cầm đồ, cho vay, quán karaoke..."
"Năm 19 tháng 7, trong lúc thu tiền đã đánh gãy tay một người, còn uy hiếp nạn nhân không được báo cảnh sát."
"Tháng 8 cùng năm, cãi nhau với người ta, nhổ ba móng tay của đối phương, đánh gãy ba xương sườn."
"Tháng 11 cùng năm, cưỡng ép người khác làm công việc phi pháp, tháng 12 cùng năm, trộm chiếc xe máy trị giá 12 vạn."
Từng tội trạng trong văn kiện bị đọc ra, làm chấn kinh tất cả mọi người ở đây.
Mười gã đàn ông vạm vỡ kia mặt càng thêm tái mét.
Lục Phong cất túi văn kiện, lần nữa nhìn về phía bọn chúng.
"Thế nào, còn không ra mặt sao? Chẳng lẽ muốn ta đọc tiếp sao?"
Nghe vậy, trong đám đàn ông vạm vỡ, một gã có hình xăm đầu trâu trên cánh tay bước ra.
"Mấy tin này ngươi lấy ở đâu ra?"
Đầu Trâu trầm giọng hỏi.
Lúc này gã dù bối rối, nhưng vẫn không mất bình tĩnh.
Không thể không nói, quả nhiên là dân xã hội đen lăn lộn, tố chất tâm lý rất mạnh.
"Ngươi tưởng làm bí mật lắm sao, thực ra chỉ cần ta muốn, tài liệu của ngươi sẽ lập tức nằm trong tay ta, kể cả chuyện của con trai ngươi cùng kỳ."
Lục Phong lạnh lùng hừ một tiếng, giọng điệu tràn đầy tự tin.
"Ngươi muốn làm gì?"
Đầu Trâu không phủ nhận những điều này, bởi gã biết, người như Lục Phong một khi đưa ra bằng chứng, thì chắc chắn là nắm rõ sự tình.
"Ta không muốn làm gì cả, khai ra kẻ chủ mưu, ta báo cảnh sát bắt các ngươi."
Đầu Trâu nghe vậy, liếc mắt nhìn một gã vạm vỡ khác, nói: "Tuy chúng ta không phải người đàng hoàng gì, nhưng cũng có chữ tín, tuyệt đối không bán đứng kim chủ."
"Vậy thì đừng trách ta không cho các ngươi cơ hội."
Lục Phong nhún vai, lại cầm một túi văn kiện khác.
Đám người vạm vỡ nhìn động tác này, trên mặt lần nữa lộ ra vẻ hoang mang.
"Tang Bưu là ai? Cái tên nghe cũng được đấy, rất ngầu, hy vọng ngươi xứng đáng với tên của mình."
Giọng điệu giễu cợt thốt ra từ miệng Lục Phong, khiến một gã vạm vỡ trong đám siết chặt nắm đấm.
"Tang Bưu, tội của ngươi có vẻ nghiêm trọng hơn Đầu Trâu nhiều, xác định không khai ra ai sai khiến đằng sau sao?"
Lục Phong nhìn lướt qua văn kiện, đảo mắt nhìn mọi người.
"Muốn chém giết hay xẻ thịt, cứ tự nhiên."
Một gã đàn ông vạm vỡ đứng dậy, giọng điệu vô cùng cứng rắn nói.
"Bốp bốp bốp..."
Nghe những lời đó, Lục Phong lần nữa vỗ tay.
"Không tồi không tồi, quả là người xã hội, nhưng ngươi cho rằng ngươi không nói, ta cũng không biết kẻ giật dây là ai sao?"
"Lão Tô, cô nàng thích diễn kịch này tên gì vậy, ta hết kiên nhẫn rồi."
Tô Lạc Hiên còn chưa hết kinh ngạc, nghe Lục Phong gọi liền vội vàng mở miệng nói: "Lục tổng, cô ta tên là Vương Thiến Thiến."
Nghe tên xong, Lục Phong tìm thấy túi văn kiện có chữ Vương Thiến Thiến.
Nữ MC Vương Thiến Thiến vốn im lặng, khi thấy động tác của Lục Phong, lập tức sụp đổ.
Vội vã chạy tới mấy bước, quỳ trước mặt Lục Phong.
"Lục tổng, tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin ngài tha cho tôi."
Vương Thiến Thiến vừa khóc vừa cầu xin tha thứ.
Nhưng Lục Phong lại không hề mềm lòng.
"Vậy cô nói thử xem cô sai ở đâu?"
"Tôi...".
Vương Thiến Thiến muốn nói lại thôi, nhưng khi cô ta nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của gã vạm vỡ thì nghiến răng, kể ra tất cả những gì cô ta biết.
"Chuyện là như thế này..."
Tiếp theo, Vương Thiến Thiến kể hết mọi việc cho Lục Phong.
Hóa ra, cô ta và Tang Bưu là người yêu của nhau, hôm qua Tang Bưu đột nhiên liên lạc với cô ta, bảo cô ta vu oan cho Phong Ngữ sử dụng hợp đồng bẫy người.
Hứa sau khi xong việc sẽ cho cô ta 100 vạn, vì tiền tài mà cô ta đồng ý, cho nên mới có tình cảnh này.
Khi sự thật được phơi bày, các phóng viên kia ai nấy đều vô cùng xấu hổ.
"Lục tổng, xin lỗi, chuyện này là do chúng tôi sai."
Một phóng viên ngại ngùng nói.
"Đúng vậy, Lục tiên sinh, do chúng tôi không xem xét kỹ tính chân thực mà tùy tiện đến làm phiền ngài, xin ngài thứ lỗi."
Đám phóng viên vội vàng vây lại, không ngừng xin lỗi.
Nhìn bộ dạng thành khẩn của đám phóng viên, Lục Phong trong lòng buồn nôn muốn cười.
Mặc dù trong lòng vô cùng buồn nôn, nhưng trên mặt hắn lại không lộ ra chút cảm xúc nào, vẫn điềm tĩnh vô cùng.
Bởi vì khi nhìn đám phóng viên đang xin lỗi mình, trong lòng hắn chợt nảy ra một kế hoạch vô cùng tuyệt vời.
Nếu như có thể thành công, đừng nói cả giới truyền thông Ma Đô đều nghe theo hắn, mà cũng không kém bao nhiêu.
Dù sao hơn mười phóng viên đứng trước mặt hắn đều là phóng viên chủ lực của các tạp chí lớn.
Những người này đến một mức độ nào đó thậm chí có thể đại diện cho giới báo chí Ma Đô.
Thay vì tiêu diệt những phóng viên này, hắn càng hy vọng họ có thể phục vụ cho mình.
Sau khi trải qua nhiều chuyện, hắn đã dần trở thành một đại lão thực thụ.
Mọi việc hắn đều xem xét dưới nhiều khía cạnh, cố gắng tối đa hóa lợi ích.
Giống như đám phóng viên này, nếu đưa hết bọn họ đến cục cảnh sát thì rất thoải mái, nhưng cũng sẽ đắc tội mười mấy công ty truyền thông.
Tuy rằng hắn không sợ những công ty đó, nhưng nếu những công ty này lén lút gây khó dễ thì cũng vô cùng khó chịu.
Nhưng nếu hắn chọn cách sử dụng những phóng viên này, không chỉ không đắc tội công ty truyền thông mà còn có thể khiến họ phục vụ cho hắn.
Dù sao trong tay hắn nắm được nhược điểm của những phóng viên này, và họ cũng vì chuyện này mà nợ hắn một ân tình trời biển...
Bạn cần đăng nhập để bình luận