Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 376: Ta từ nhỏ bé trong quật khởi (length: 7830)

Giọng điệu của Lục Phong không thể nói là tốt, nhưng cũng không thể nói là tệ, dù sao việc muốn thâu tóm Rami là do Hồ Hàng Vũ trong bộ môn kia làm chủ, chứ không phải Trần Thiên trước mặt, hắn việc gì phải làm mặt nặng mày nhẹ với Trần Thiên.
Trần Thiên tuy đã sớm đoán được ý định của Lục Phong, nhưng khi nghe xong, vẫn là thở dài một hơi.
"Lục đổng, ngài thật không suy nghĩ thêm chút sao? Dù rằng ta cũng thấy gai mắt với đám người ở tổng công ty, nhưng không thể phủ nhận, lực lượng bọn họ nắm trong tay rất mạnh."
"Nếu như ngươi tùy tiện đối đầu với bọn họ, rất có thể sẽ thất bại."
Đối diện với lời khuyên của Trần Thiên, Lục Phong vẫn lắc đầu.
"Trần tổng, không cần nói nữa, lòng ta đã quyết, ai cũng không thay đổi được."
Trần Thiên nghe vậy liền im lặng, nói cho đúng, hắn và Lục Phong tính ra cũng chẳng gặp nhau mấy lần, có thể nói nhiều như vậy hoàn toàn là nhìn vào tiềm năng của Lục Phong.
"Trần tổng, nếu không còn gì thì ta đi đây, anh cũng biết, tôi có rất nhiều việc dưới trướng, ngày nào cũng bận tối mặt."
Lục Phong nói rồi đứng dậy muốn đi, hắn không muốn nói chuyện thêm với Trần Thiên, vì dù sao thì Trần Thiên cũng là người của Đằng Phi, đến lúc đó nếu hai bên thực sự giao tranh, Vân Phi tập đoàn với tư cách là công ty con mạnh nhất của Đằng Phi ở Ma Đô chắc chắn sẽ ra tay.
Nói cách khác, hai người có thể xem là đối thủ tiềm ẩn, nếu là đối thủ, thì không cần nói chuyện nhiều vậy.
"Lục đổng, xin chờ một chút, tôi còn một chuyện rất quan trọng cần nói với ngài, liên quan đến Phàm Lực tập đoàn."
Trần Thiên vội gọi Lục Phong lại.
Nghe đến hai chữ Phàm Lực tập đoàn, trong lòng Lục Phong lóe lên một tia kinh ngạc, rồi lại ngồi xuống.
"Trần tổng, ý của anh là gì, nếu như Đằng Phi muốn dùng các tập đoàn khác gây áp lực lên tôi, xin lỗi, tôi chỉ có thể nói với các anh, các anh tính sai rồi."
Ánh mắt Lục Phong không hề dao động, cứ lạnh lùng nhìn đối phương như vậy.
Trần Thiên bị ánh mắt của Lục Phong nhìn chằm chằm mà sợ hãi trong lòng, từ khi lên làm tổng tài của một trong bốn công ty con lớn của Đằng Phi, được quyền lực gia trì, hắn đã rất lâu không có cảm giác khiếp đảm này.
Nhưng hôm nay hắn lại cảm nhận được cảm giác áp bức quen thuộc này từ một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi.
Nhìn kỹ lại, hắn thế mà nhìn thấy được ở Lục Phong một vài hình bóng của những người cầm quyền ở Đằng Phi.
"Lục đổng hiểu lầm, Đằng Phi chúng tôi sẽ không làm chuyện đó, sở dĩ nhắc đến Phàm Lực tập đoàn, là vì có người để ý đến kỹ thuật năng lượng mới trong tay ngài."
Trần Thiên vội vàng giải thích, hắn và tổng bộ không giống nhau, tổng bộ đóng ở Thâm Thành, thực lực của Lục Phong hùng hậu, nhưng không thể vươn tay dài đến vậy.
Mà hơn nữa, Đằng Phi đã kinh doanh ở Thâm Thành lâu như vậy, nơi đó sớm đã trở thành đại bản doanh của Đằng Phi, đừng nói là Lục Phong không có cách nào làm gì gây bất lợi cho Đằng Phi ở Thâm Thành, mà kể cả là người ngang cấp với người của Đằng Phi cũng không thể phát động tấn công vào Đằng Phi ở Thâm Thành.
Nhưng hắn thì khác, hắn phụ trách công ty con ở Ma Đô, điều này về cơ bản có thể nói là đại bản doanh của Lục Phong, tuy rằng Lý Chính Quốc đã đi, nhưng đừng quên nguyên nhân Lý Chính Quốc đi là vì thăng chức.
Mà thêm nữa, những đại lão kiểu này rời đi, nhất định sẽ dọn đường sẵn cho Lục Phong, không chừng người đứng đầu mới hiện tại lại có mối quan hệ mờ ám nào đó với Lục Phong ấy chứ.
Ở loại địa bàn này, nếu hắn đắc tội Lục Phong, cơ bản là có thể nói đại nạn đến nơi.
"Trần tổng, có gì thì nói thẳng đi, không cần vòng vo."
Trong giọng nói Lục Phong mang theo một tia bất mãn.
Trần Thiên thấy vậy liền lập tức nói hết mọi chuyện ra.
"Lục đổng, tôi thật lòng mong ngài cân nhắc cho kỹ, dù sao tập đoàn Anue cũng không phải dễ chọc, mặc dù ngài thực lực hùng hậu, nhưng đồng thời phải đối đầu với cả Đằng Phi và Anue, nói thẳng ra một câu khó nghe, cho dù phía sau ngài là vị kia, e là cũng khó mà toàn thân rút lui."
Lục Phong nhìn hắn không nói gì, vì hắn biết những gì Trần Thiên nói đều là sự thật, một mình Đằng Phi hắn còn có ngày Hoang để mà có thể đối đầu chính diện, nhưng thêm cả Anue, đồng thời đối mặt hai thế lực bá chủ, cơ hội thắng của hắn thực sự không cao lắm.
Nếu như nói Đằng Phi là gã khổng lồ trong giới Internet, thì Anue dù lớn hơn chút xíu nhưng cũng là gã khổng lồ trong giới sản xuất ô tô của Trung Quốc, cho dù là một tập đoàn giá trị thị trường hơn ngàn tỷ như Hoài Giang cũng phải ngoan ngoãn khi đứng trước mặt nó.
Đây còn chưa phải là đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là tiền thân của tập đoàn Anue là một xí nghiệp quốc doanh, mặc dù hiện tại không còn là xí nghiệp 100% quốc doanh, nhưng nhà nước vẫn nắm giữ 50% cổ phần của tập đoàn Anue.
Nói theo một mức độ nào đó, tập đoàn Anue còn đáng sợ hơn cả tập đoàn Đằng Phi.
Trần Thiên thấy Lục Phong im lặng, cũng không vội vàng, loại tình huống này đổi lại là ai cũng đều phải suy nghĩ cho kỹ.
Lúc này, trong lòng Lục Phong thực sự có chút xoắn xuýt, dù sao phải đối mặt đồng thời với hai thế lực bá chủ, cho dù là Vương Lâm của Thiên Đạt hay là Mã Thiên của Ali Cửu Cửu cũng đều sẽ đau đầu vô cùng.
"Tuy biết con đường phía trước không dễ đi, nhưng nó cũng quá không dễ đi rồi đấy chứ, đám tập đoàn ngàn tỷ này sao lại y như lũ lưu manh, cứ thấy người khác có đồ tốt liền muốn cướp đoạt thế hả?"
"Đồng thời phải đối đầu với cả hai bên, cho dù là ta có hệ thống làm chỗ dựa cũng phải đau đầu."
Lục Phong trong lòng không ngừng cằn nhằn.
Tuy rằng trong lòng đang cằn nhằn điên cuồng, nhưng đầu óc hắn vẫn tỉnh táo vô cùng, càng là trong tình huống này, hắn càng không thể luống cuống.
Bởi vì bây giờ, bất kỳ một quyết định nào được đưa ra cũng đều sẽ ảnh hưởng đến con đường xây dựng đế chế thương nghiệp của hắn.
Tách.
Theo tiếng bật lửa vang lên, Lục Phong đốt một điếu thuốc lá.
Khói thuốc nhất thời che khuất khuôn mặt của hắn, khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt hắn thế nào.
Một điếu thuốc hút xong, Lục Phong thở dài một hơi thật dài.
Trần Thiên ở đối diện nghe thấy tiếng thở dài này, cho rằng Lục Phong muốn chịu thua, định mở miệng nói gì đó, nhưng Lục Phong không cho hắn cơ hội này, tự mình cất lời.
"Trần tổng, nói thật, hai tập đoàn này cho dù là bên nào thì tôi hiện tại đều không có khả năng đối phó, huống chi lại là hai tập đoàn cùng xông lên."
Trần Thiên tán thành gật đầu, có những lúc chịu thua cũng không có gì mất mặt, rõ ràng biết không phải đối thủ mà cứ đâm đầu vào, đó mới là mất mặt.
Giới thương nghiệp không phải là giang hồ, không phải cứ mang trong mình một bầu nhiệt huyết, can đảm nghĩa hiệp là có thể nổi danh.
Ý của giới thương nghiệp là liệu cơm gắp mắm, là suy nghĩ trước khi làm, là cân đo lợi hại, là bất chấp mọi thủ đoạn.
Hắn cho rằng Lục Phong chịu thua là lựa chọn sáng suốt nhất, điều này không có gì là mất mặt cả, mà còn nói rõ Lục Phong là một thương nhân hợp cách.
Nhưng lời tiếp theo của Lục Phong lại làm hắn chấn kinh vô cùng.
"Ta từ lúc nhỏ đã chật vật đứng lên, đi một đường dài cũng coi như trải qua không ít chuyện, trong quá trình đi lên này, tôi đã đắc tội không ít người, từng bị người ta cầm súng đuổi giết, vô số âm mưu quỷ kế như mưa giáng xuống đầu tôi, nhưng đều bị tôi từng cái tiêu trừ."
"Trong đời tôi cũng từng chịu thua, thậm chí còn phải ăn những bữa cơm chùa do người khác bố thí, nhưng đó là khi mà tôi vừa mới chập chững muốn đứng lên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận