Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 343: Ta một phân tiền đều không dám hoa a (length: 7798)

"Hứa trưởng phòng, ta đây muốn nói với ngươi rằng, ở vị trí nào, chúng ta làm việc đó, quyền lợi của chúng ta là do dân chúng trao, phục vụ nhân dân mới là tôn chỉ của chúng ta."
Trương Thiện Kiệt nâng tách trà lên, uống một ngụm nói.
Nhìn Trương Thiện Kiệt vẻ mặt đại nghĩa, Hứa Hoài Vũ suýt chút nữa tức giận bật cười.
Hắn thật sự đã đánh giá thấp độ dày da mặt của Trương Thiện Kiệt.
"Tư tưởng giác ngộ của Viện trưởng Trương thật là cao, nếu quan viên toàn Hoa quốc đều như ngươi, vậy Hoa quốc chúng ta sẽ thật sự đón chào thời thái bình thịnh thế."
Trương Thiện Kiệt nghe vậy, lúng túng cười, làm sao hắn lại không nghe ra Hứa Hoài Vũ đang châm chọc hắn chứ.
Ngay lúc hắn còn muốn nói thêm gì đó thì nhân viên phụ trách điều tra đã đến phòng vệ sinh nơi hắn giấu tiền.
Thấy nhân viên chấp pháp đi vào phòng vệ sinh, Trương Thiện Kiệt nhất thời hoảng loạn.
"Hứa trưởng phòng, các ngươi lục soát cũng đã xong rồi chứ, tuy ta không phải nhân vật lớn gì ở Ma Đô, nhưng các ngươi làm nhục ta như vậy, có phải có hơi quá đáng không? Đâu có ai điều tra lại đi điều tra trong phòng vệ sinh."
Nhưng đối mặt với sự bối rối của hắn, Hứa Hoài Vũ lại cười: "Viện trưởng Trương, đừng nóng vội, nếu như chúng tôi không lục soát được gì, tôi sẽ đích thân xin lỗi ông."
Trương Thiện Kiệt thấy vậy, sắc mặt tối sầm lại, hắn nhìn ra cửa, lại thấy cửa cũng có hai tên đại hán đứng đó.
"Trưởng phòng, có phát hiện!"
Trong phòng vệ sinh đột nhiên vang lên một giọng nói, Trương Thiện Kiệt nghe thấy vậy, đầu óc choáng váng, suýt chút nữa ngất đi.
Tình huống của Vương Vũ Phỉ còn tệ hơn, trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
"Viện trưởng Trương, đi thôi, chúng ta đi xem xem rốt cuộc có chuyện gì?" Hứa Hoài Vũ nói rồi cho người dẫn Trương Thiện Kiệt cùng nhau đến phòng vệ sinh.
Lúc này chân Trương Thiện Kiệt đã run rẩy không đi nổi nữa, nếu không có người đỡ, có lẽ giờ đã quỵ xuống đất rồi.
Sau khi vào phòng vệ sinh, liền thấy một nhân viên chấp pháp của cục liêm chính đang đứng trên ghế đẩu mở trần nhà ra.
Một nhân viên chấp pháp khác thì giơ máy ghi âm.
"Trưởng phòng, chúng tôi phát hiện một lượng lớn tiền mặt trên trần phòng vệ sinh, bây giờ có lấy ra không?"
Một nhân viên chấp pháp hỏi.
"Lấy ra đi, ta cũng muốn xem xem vì sao trên trần phòng vệ sinh của Viện trưởng Trương lại xuất hiện nhiều tiền mặt như vậy, chuyện này có vẻ không giống những gì ông ta đã nói trước đó."
Hứa Hoài Vũ liếc nhìn Trương Thiện Kiệt toàn thân rũ rượi, trong giọng nói mang theo một chút châm chọc.
Nhận được lệnh, nhân viên chấp pháp bắt đầu lấy những tiền mặt được giấu trên trần nhà xuống, đầu tiên lấy ra chính là cái rương đen của Lục Phong.
Nhìn thấy cái rương đen bị lấy ra, nụ cười trên mặt Hứa Hoài Vũ càng tươi hơn.
"Viện trưởng Trương, chẳng phải ông nói trong rương này không phải tiền sao? Vậy chúng ta mở ra xem trực tiếp xem thế nào."
Vừa dứt lời, một nhân viên chấp pháp đứng dậy, mở rương ra.
Theo rương mở ra, tiền mặt được sắp xếp chỉnh tề bày ra trước mặt mấy người, nhìn bằng chứng trước mắt, Trương Thiện Kiệt chậm rãi nhắm mắt lại, lòng như tro tàn.
"Tiếp tục tìm, xem trong nhà Viện trưởng Trương của chúng ta còn giấu bao nhiêu tiền."
Hứa Hoài Vũ nói xong liền dẫn Trương Thiện Kiệt đi ra ngoài, nhân viên chấp pháp có kinh nghiệm bắt đầu để mắt tới các nóc tủ trong phòng, quả nhiên đã tìm thấy rất nhiều tiền mặt ở những chỗ khác.
Theo từng rương tiền mặt được di chuyển ra ngoài, cơ thể Trương Thiện Kiệt cũng run rẩy càng dữ dội.
"Trưởng phòng, tiền ở đây tính sơ bộ, có khoảng 3 triệu tệ."
Một nhân viên chấp pháp cầm sổ ghi chép nói.
"Dán giấy niêm phong, toàn bộ mang đi."
"Vâng!"
Nhìn tiền của mình bị từng rương dọn đi, Trương Thiện Kiệt nhào tới trước mặt Hứa Hoài Vũ.
"Hứa trưởng phòng, tôi biết sai rồi, xin ngài tha cho tôi đi, số tiền này thật ra không phải tôi muốn tham, tôi cũng bị ép buộc thôi."
"Ha ha"
"Viện trưởng Trương, lời này của ông là có ý gì, lẽ nào còn có người ép ông nhận hối lộ sao?"
"Đúng vậy, ngài cũng biết, tôi là viện trưởng bệnh viện, chức vụ của tôi rất đặc biệt, số tiền này đều là do người nhà bệnh nhân đưa."
"Nếu tôi không nhận, họ sẽ cho rằng tôi không quan tâm chữa bệnh cho họ, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì, toàn bộ đều đổ tội lên đầu tôi."
"Tôi cũng bị ép bất đắc dĩ mới nhận lấy, số tiền này, tôi một đồng cũng không dám tiêu."
Trương Thiện Kiệt quỳ trên mặt đất, ôm lấy đùi Hứa Hoài Vũ khóc lóc kể lể, giống như việc không nhận số tiền này là một tội lớn lắm vậy.
Diễn xuất này có thể đi nhận giải Kim Tượng, nếu không phải Hứa Hoài Vũ đã xem tài liệu Lục Phong cung cấp, có lẽ đã bị hắn lừa rồi.
Nhìn người đang khóc lóc kể lể trước mặt mình, Hứa Hoài Vũ thật sự không dám nghĩ rằng sau lưng hắn sẽ ép bệnh nhân đưa tiền hối lộ, đầu cơ trục lợi vật tư y tế, thậm chí còn đe dọa người nhà bệnh nhân.
"Trương Thiện Kiệt, chuyện đã đến mức này, ngươi vẫn nên cất mấy chiêu trò của ngươi đi, theo chúng tôi về, khai báo hết mọi chuyện, biết đâu còn có thể lập công chuộc tội."
Nói xong liền ra lệnh cho thủ hạ đỡ hắn đi.
Sau khi giải quyết xong Trương Thiện Kiệt, Hứa Hoài Vũ lại đến trước mặt Vương Vũ Phỉ đang bị hoảng sợ.
"Trương Thái quá, chuyện hôm nay, ngươi phải nhớ kỹ, không được nói với ai, nếu không ta không dám đảm bảo an toàn cho chồng ngươi."
Nói xong, mặc kệ nàng có nghe thấy không, quay người rời đi.
Căn phòng lớn nhất thời chỉ còn lại một mình Vương Vũ Phỉ ngồi dưới đất ngẩn người.
Nhàn Vân sơn trang.
Lục Phong vừa về đến đã bị đám nha đầu Lục Yên Nhiên vây lại, ríu rít hỏi không ngừng, hỏi sao sáng sớm không nói tiếng nào, đến bây giờ mới đi làm về.
Không còn cách nào, Lục Phong đành phải kể chuyện Kiều Kiến Quốc ra, đồng thời hứa sẽ dẫn các cô ra hậu đài gặp các minh tinh xin chữ ký và chụp ảnh sau khi buổi ca nhạc kết thúc tối nay.
Đám nha đầu nghe thấy lời hứa này, lúc này mới chịu tha cho hắn.
Sau khi mấy nha đầu đi, Lục Phong gọi Nhiếp Chiến qua, đưa cho hắn một văn kiện, bên trong chứa tất cả tài liệu những người bị Trương Thiện Kiệt ép bức hại trong những năm này.
Việc Nhiếp Chiến cần làm là, đi an ủi bồi thường những người này, bất quá Lục Phong làm như vậy không phải là vì giúp Trương Thiện Kiệt, mà chính là giúp Lý Chính Quốc.
Theo kế hoạch của hắn, đến khi Trương Thiện Kiệt bị bắt, những người này biết tin này chắc chắn sẽ tiết lộ hết những chuyện xấu của Trương Thiện Kiệt.
Nhưng Lục Phong không thể để những người này tiết lộ hết chuyện xấu của Trương Thiện Kiệt, vì những chuyện xấu Trương Thiện Kiệt gây ra quá nhiều, một khi tất cả vỡ lở, chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn.
Đến lúc đó, sẽ ảnh hưởng đến Lý Chính Quốc, vậy thì sẽ chẳng được gì.
Tất cả những gì hắn muốn là sắp xếp cho Nhiếp Chiến đi bù đắp cho người thân các bệnh nhân, đi bịt miệng họ, để họ đừng tung ra quá nhiều thông tin.
Sau đó đem công lao bắt Trương Thiện Kiệt đổ hết lên người lãnh đạo Lý Chính Quốc, để những người này mang theo cờ thưởng đi cảm tạ Lý Chính Quốc.
Từ đó giúp Lý Chính Quốc trước khi rời đi được thêm một lớp vàng son.
Không thể không nói, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đã thật sự trưởng thành rất nhiều…
Bạn cần đăng nhập để bình luận