Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 352: Ta lặc cái thổ hào a (length: 7647)

Lục Yên Nhiên tuy nói như đùa, nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ dò xét.
Nàng thật sự rất tò mò, không hiểu Lục Phong làm thế nào mà chỉ mới tốt nghiệp chưa đến nửa năm đã có được thành tựu lớn như vậy. Nếu gia đình hắn là một gia tộc lớn thì còn đỡ, thành tích này nghe còn có lý, nhưng mấu chốt là gia đình hắn cũng chỉ là một gia đình công nhân viên chức rất đỗi bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn.
Đối diện với câu hỏi của em gái, Lục Phong nhất thời cũng có chút bối rối, vì hắn thực sự không nghĩ ra lý do nào hay để giải thích.
"Yên Nhiên, về việc vì sao anh có được thành tựu hiện tại, thì tạm thời cứ giữ bí mật nhé, vì chuyện này liên quan đến một số việc cơ mật."
Nghĩ mãi không ra lý do hay, hắn đành tùy tiện kiếm cớ.
Có lẽ sợ Lục Yên Nhiên nghĩ nhiều, Lục Phong lại lên tiếng: "Nhưng em yên tâm, anh trai em tuyệt đối không làm chuyện xấu, anh là dân lành trăm phần trăm."
Lục Yên Nhiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh trai, phì một tiếng bật cười.
"Em tin anh, anh trai à, không cần khẩn trương như vậy. Vậy anh định khi nào thì nói chuyện này với ba mẹ?"
"Bây giờ chắc hai người họ vẫn chưa biết anh lợi hại thế này đâu, cả ngày lo anh sa vào đường lạc lối. Trước kia mỗi lần gọi điện thoại cho em, họ đều bảo em giám sát anh."
Vừa nghe câu này, căn phòng lại im lặng trở lại. Thực ra, Lục Phong cũng luôn nghĩ về chuyện này trong thời gian gần đây, nhưng vẫn chưa tìm được lý do nào thích hợp.
"Yên Nhiên, chuyện này em đừng nói với bác cả, chờ đến tết anh sẽ tự mình giải thích với hai người."
"Vậy cũng được, em giúp anh trì hoãn chút đã."
Lục Yên Nhiên gật đầu đồng ý.
"Lục ca ca, ngoài hai thân phận này, anh chắc còn thân phận nào khác nữa đúng không, hoặc là anh có quan hệ gì với công ty Phong Ngữ Giải Trí không?"
Lâm Uyển nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng.
"Tiểu Uyển, sao em lại nói vậy?"
Lục Phong hỏi lại.
"Vì người của công ty Phong Ngữ Giải Trí đối với anh quá cung kính, không giống như anh nói là quen biết với cấp cao trong tập đoàn."
"Mà hôm đầu tiên chúng ta đi xem ca nhạc hội, người đứng chờ chúng ta ở cửa VIP chắc là Tô Lạc Hiên, tổng tài tập đoàn Phong Ngữ đúng không."
"Trước đây em thấy trên mạng người ta quay được cảnh anh ta ra sân bay đón Johan và Taylor, mấu chốt là trong video đó em thấy bóng lưng của một người rất giống anh."
Lâm Uyển vừa nói vừa lấy điện thoại ra mở video đó, vì muốn lưu lại video nên cô còn cố tình nhấn thích.
"Ở đâu? Mau cho anh xem với."
Lục Yên Nhiên nghe xong liền thấy hứng thú.
"Đây này."
Lâm Uyển mở đoạn video, trong đó là cảnh Lục Phong dẫn Tô Lạc Hiên ra sân bay Ma Đô đón người.
Hình ảnh không rõ lắm, nhưng vẫn thấy được khuôn mặt của Tô Lạc Hiên và một bên mặt, cùng bóng lưng của Lục Phong.
Lục Yên Nhiên nhìn bóng người trong video, lập tức nhận ra đó chính là anh trai cô, Lục Phong.
Nếu trên thế giới này có ai quen thuộc Lục Phong nhất thì nàng nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất. Ngay cả ba mẹ cô cũng không hiểu Lục Phong bằng cô, hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cùng đi học, nhìn thoáng qua bóng lưng cô cũng có thể nhận ra.
"Anh, đây là anh, đúng là anh mà!"
"Nói mau, anh rốt cuộc có quan hệ gì với công ty Phong Ngữ Giải Trí, sao tổng tài kia lại kính trọng anh như thế?"
Lục Yên Nhiên nắm lấy tay Lục Phong lay lay.
"Vì anh là chủ tịch hội đồng quản trị của Phong Ngữ, rõ chưa?"
Lục Phong trực tiếp nói ra, vốn dĩ hắn không định giấu thân phận này, dù sao Lục Yên Nhiên cũng đã nghi ngờ rồi.
"A!"
Lục Yên Nhiên kinh ngạc kêu lên, tuy rằng trong lòng đã đoán trước được, nhưng khi Lục Phong nói ra kết quả, nàng vẫn vô cùng sửng sốt.
Tuy rằng không biết giá trị thị trường của công ty Phong Ngữ Giải Trí là bao nhiêu, nhưng nàng cũng biết công ty có thể tổ chức ca nhạc hội tại một thành phố lớn như Ma Đô, đồng thời ký hợp đồng với hai ngôi sao quốc tế chắc chắn thực lực không hề nhỏ.
Lâm Uyển bên cạnh cũng không khá hơn là bao, tính cả hai thân phận mà Lục Phong vừa tiết lộ, thì người anh trai của bạn thân cô đã nắm cổ phần của ba công ty niêm yết rồi.
"Anh ơi, vậy giá trị của mấy công ty này bây giờ khoảng bao nhiêu tiền?"
Lục Yên Nhiên tò mò hỏi.
Khi biết anh trai mình sở hữu đến ba công ty, nàng liền nóng lòng muốn biết giá trị của ba công ty đó là bao nhiêu.
"Ừm, anh cũng không tính kỹ, 10% cổ phần của tập đoàn Thiên Vũ của anh chắc cũng tầm 20 tỷ."
"Còn về Phàm Lực và Phong Ngữ thì anh nắm giữ 100% cổ phần. Phàm Lực hiện giờ giá trị thị trường tầm 100 tỷ, Phong Ngữ chắc cũng không kém."
Lục Phong suy nghĩ một chút tình hình mà các tổng giám đốc của ba công ty đã báo cáo với hắn trước đó.
Đặc biệt là Phàm Lực, có thể nói là đang phát triển rất nhanh trong khoảng thời gian này. Sau khi tập đoàn Phàm Lực công bố nắm giữ kỹ thuật pin siêu cấp, giá trị thị trường của nó tăng lên mỗi ngày một cách chóng mặt.
Hơn nữa trước đây khi Phàm Lực mới chuyển đến, Lục Phong cũng đã giúp Phàm Lực trang bị thiết bị trị giá 20 tỷ, vì vậy hiện tại giá trị thị trường của tập đoàn Phàm Lực là 100 tỷ không có gì là quá đáng.
Còn về Phong Ngữ, tuy rằng trước đây đã bị tổn thất một chút do Diệp Vũ nhắm vào, nhưng sau một thời gian dài cố gắng của Tô Lạc Hiên thì cơ bản đã phục hồi.
Hơn nữa lần này, nhờ việc ký hợp đồng với hai ngôi sao lớn mà giá trị thị trường của công ty cũng đang tăng trưởng vững chắc.
Lục Yên Nhiên nghe xong thì ba công ty này cổ phần lại với nhau đã hơn 200 tỷ thì há hốc mồm, như thể có thể nhét vừa cả một quả trứng gà.
"Trời ơi đại gia, anh à, sao anh lại có nhiều tiền đến thế?"
"Hơn hai trăm tỷ á? Nếu đổi hết ra tiền mặt thì chắc phải hùng vĩ lắm."
Lục Yên Nhiên như thể đang hình dung đến một khung cảnh hoành tráng, trong mắt ánh lên ánh kim tiền.
Lục Phong thấy vậy trong lòng thầm mừng là mình đã may mắn chưa nói ra hết mọi chuyện.
Nếu Lục Yên Nhiên biết được giá trị tài sản của hắn bây giờ đã lên tới gần ngàn tỷ, có mà không dọa cô sợ chết khiếp.
"Thôi được rồi, chuyện cần nói anh đã nói hết rồi, đừng có hỏi anh nữa. Với lại em phải giữ bí mật đấy, bây giờ chưa thể để bác biết chuyện này."
Lục Phong sợ Lục Yên Nhiên quá khích lỡ miệng, lại dặn dò một lần nữa.
"Yên tâm đi anh, miệng em kín lắm, trước kia mấy cái lỗi mà anh mắc phải, ba mẹ em đến giờ còn chưa biết đấy thôi."
Lục Yên Nhiên vội vã vỗ ngực nói.
Nhận được lời đảm bảo chắc chắn của Lục Yên Nhiên, Lục Phong mới có thể hơi yên lòng một chút.
"Còn nữa, không được nhắc đến chuyện này ở trường, em phải ngoan ngoãn học xong đại học cho anh."
"Biết rồi biết rồi, em đâu phải kiểu người thích khoe khoang, mỗi tháng anh chuyển cho em nhiều tiền như thế, ngoài Uyển Nhi ra, có ai biết đâu."
Lục Yên Nhiên liếc mắt, chẳng lẽ cô lại là người nông cạn đến vậy sao?
"Vậy hai người nghỉ ngơi đi, anh về trước đây, đi ngủ sớm một chút, đừng thức quá khuya."
Bạn cần đăng nhập để bình luận