Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 491: Lăn ra ngoài! (length: 7837)

Sau khi cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc, Lý Chính Quân nhìn về phía Lục Phong.
"Tiểu Phong à, chuyện này là do bác có lỗi, không dạy dỗ tốt thằng con bất tài này, bác xin lỗi con."
Nói rồi, Lý Chính Quân đứng dậy cúi đầu trước Lục Phong.
"Bác, không được, không được, bác là trưởng bối, con là người nhỏ tuổi, sao lại có chuyện trưởng bối cúi đầu trước con cháu như vậy được."
Lục Phong thấy vậy lập tức nhanh chân chạy đến bên cạnh đỡ ông dậy.
"Chuyện này không liên quan đến lớn nhỏ, đây là thái độ nhận lỗi mà bác nên có."
Lý Chính Quân nói vô cùng nghiêm túc, giọng nói tràn đầy chân thành.
Thái độ của ông tốt đến mức Lục Phong có chút ngạc nhiên.
"Không hổ là người đứng đầu gia tộc họ Lý, phong thái này quả nhiên hơn người."
Lục Phong thầm nghĩ trong lòng.
Thực ra Lục Phong đã nghĩ nhiều, Lý Chính Quân tuy phong thái bất phàm nhưng sẽ không hạ mình cúi đầu trước mặt nhiều người như vậy với một người nhỏ tuổi.
Dù chuyện này là lỗi của ông, ông cũng không làm vậy, vì thân phận người đứng đầu gia tộc họ Lý đã định ông không thể cúi đầu.
Việc ông cúi đầu trước Lục Phong đơn giản chỉ có ba nguyên nhân.
Thứ nhất, trong thư phòng không có người ngoài, toàn bộ đều là người trong dòng chính của nhà họ Lý, chuyện này sẽ không đến tai người ngoài.
Thứ hai, là vì muốn làm ra bộ dạng cho Lý Chính Quốc thấy, chứng minh ông thực lòng hối lỗi.
Dù ông là gia chủ nhà họ Lý, nhưng chức vị của Lý Chính Quốc ngày càng cao, có rất nhiều người thân cận trong gia tộc đã hoàn toàn theo Lý Chính Quốc.
Đặc biệt là những người làm chính trị, lại càng coi Lý Chính Quốc như sấm sét, sai đâu đánh đó.
Dù Lý Chính Quốc không quan tâm đến những điều này, nhưng không còn nghi ngờ gì, ông ấy đã nắm gần một nửa quyền lực của nhà họ Lý.
Vào lúc này, Lý Quân Mặc dám đắc tội Lục Phong, trong mắt Lý Chính Quân việc này không khác nào tát vào mặt Lý Chính Quốc.
Vì thế để Lý Chính Quốc không nổi giận, giữ vững cục diện nhà họ Lý, ông buộc phải cúi đầu.
Hơn nữa nhà họ Lý có thể đứng đầu trong tứ đại gia tộc phần lớn là nhờ vào Lý Chính Quốc.
Nguyên nhân thứ ba là bản thân Lục Phong.
Một người có thể nắm trong tay cổ phần của các tập đoàn Fiat, Ferrari, Xiaomi, lại có thể giúp Lý Chính Quốc thăng tiến vào thời điểm mấu chốt, bản thân người này đã đại diện cho một nguồn năng lượng lớn mạnh.
Với người như vậy, dù là nhà họ Lý cũng không muốn tùy tiện đắc tội.
Tổng hợp lại ba yếu tố, đó là lý do mà người đứng đầu nhà họ Lý cúi đầu xin lỗi.
Lý Quân Mặc quỳ trên đất nhìn thấy cha cúi đầu xin lỗi Lục Phong, con ngươi trợn to.
Trong trí nhớ của hắn, cha chưa bao giờ hạ thấp mình một lần nào.
Nhưng hôm nay, vì hắn mà cha lại cúi cái đầu cao ngạo xuống trước một người bằng tuổi mình.
Việc này khiến lòng hắn dâng lên ngọn lửa hận ý càng lúc càng dữ dội.
Hắn mở to mắt, trừng trừng nhìn Lục Phong như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Trong lòng Lý Quân Mặc, tất cả đều là do lỗi của Lục Phong.
Chính vì Lục Phong xuất hiện, mà hắn mất đi ánh hào quang trước kia trong gia tộc; cũng vì Lục Phong tồn tại, mà cha hắn mới phải cúi cái đầu cao ngạo xuống.
Càng nghĩ hắn càng tức giận, càng cảm thấy bất công, thù hận đối với Lục Phong càng sâu sắc.
"Lục Phong, mày dám làm nhục hai cha con tao như thế, tao nhất định sẽ khiến mày phải trả giá đắt!"
Lý Quân Mặc nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nhưng hắn lại không cảm thấy đau.
Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, đó là khiến Lục Phong phải hối hận vì chuyện ngày hôm nay.
Trong ánh mắt hắn tràn ngập oán độc và quyết tuyệt, như đã thấy Lục Phong thống khổ dưới sự trả thù của hắn.
Nhưng hắn không nhận ra được, hành động này của hắn chỉ đẩy bản thân vào cảnh khốn cùng hơn, và gây ra tai họa lớn hơn cho gia tộc.
Lúc này, Lý Chính Quân vẫn đang đảm bảo với Lục Phong rằng sẽ trông coi Lý Quân Mặc chặt chẽ, không cho phép cậu ta đi gây chuyện thị phi nữa.
Thấy người đứng đầu nhà họ Lý chân thành đảm bảo với mình như vậy, cơn giận trong lòng Lục Phong cũng vơi đi quá nửa.
"Bác, con, Lục Phong này không phải kẻ hẹp hòi, chỉ cần sau này cậu ta không gây phiền phức cho con, con sẽ không để bụng chuyện này."
Nghe vậy, Lý Chính Quân lúc này mới thở phào một hơi.
Ông sợ Lục Phong vì thế mà ghi hận nhà họ Lý, đến lúc đó nhà họ Lý sẽ tổn thất nặng nề.
Nghĩ đến tiềm lực của Lục Phong, ông cũng không khỏi cảm thấy lo sợ.
Với một thiên chi kiêu tử như vậy, chỉ có thể kết giao chứ không thể gây thù.
Vốn dĩ nhà họ Lý có thể dễ dàng lấy được thiện cảm của Lục Phong nhờ vào Lý Chính Quốc, nhưng ai ngờ nửa đường lại có kẻ cản trở.
Chỉ vì sự quấy nhiễu của Lý Quân Mặc mà cục diện tốt đẹp đã suýt chút nữa tan vỡ.
May mà Lục Phong chọn tha thứ cho Lý Quân Mặc, nhà họ Lý vẫn còn hy vọng.
"Hài tử ngoan, cảm ơn con đã tha thứ cho thằng con bất tài của bác, sau này có chuyện gì ở đế đô cứ nói với bác, bác sẽ giải quyết giúp con."
"Con là cháu của Chính Quốc, vậy sau này cũng là cháu của bác."
Lý Chính Quân tranh thủ lúc còn nóng, đưa ra hứa hẹn ngay.
Là người đứng đầu gia tộc họ Lý, ông đương nhiên biết rằng "cho than trong ngày tuyết" còn đáng quý hơn "dệt hoa trên gấm" rất nhiều, nhân lúc Lục Phong chưa hoàn toàn nổi lên, xây dựng tình cảm vẫn tốt hơn so với khi hắn thành công rồi mới đi vun đắp.
Nói xong, ông lại nhìn về phía Lý Quân Mặc đang quỳ dưới đất.
"Còn không mau cảm ơn Tiểu Phong đã rộng lượng tha thứ cho con!"
"Chính là Tiểu Phong đấy, chứ nếu là người khác thì con nghĩ hôm nay con còn đứng được ở đây không?"
Lý Quân Mặc quỳ trên đất nghe cha nói, đành phải nói một câu cảm ơn.
Thấy Lý Quân Mặc bộ dạng không tình nguyện, trong lòng Lý Chính Quân lại nổi lên cơn giận dữ.
Ông không nói hai lời, đi đến trước mặt Lý Quân Mặc, vung tay tát vào mặt.
"Bốp"
Âm thanh vang dội truyền khắp cả thư phòng, đến Lục Phong cũng phải giật mình.
"Con xem bộ dạng này của con có giống đang xin lỗi không, con cố ý ra vẻ không muốn cho ai xem hả, cho ta xem à?"
"Mau xin lỗi lại cho đàng hoàng, xin lỗi xong thì đi diện bích sám hối, trong vòng ba ngày không được ăn cơm."
Lý Chính Quân giận dữ nói.
Lúc này ông hận không thể cầm gậy đánh chết thằng con bất tài này.
Lý Quân Mặc bị cái tát làm cho ngẩn người mấy giây, ngay sau đó hoàn hồn, khóe mắt cũng đỏ hoe.
Từ nhỏ đến lớn hắn đâu chịu phải ấm ức như thế.
Nhưng lúc này dù trong lòng có ấm ức đến mấy hắn cũng phải nén xuống.
Bởi vì hắn hiểu cha hắn, nếu hôm nay hắn dám giở tính trẻ con, Lý Chính Quân thật sự có thể đánh chết hắn.
Lý Quân Mặc hít một hơi thật sâu, miệng run lên vì cảm xúc kích động.
Hắn nhìn Lục Phong, cố gắng để giọng mình trở nên bình tĩnh.
"Xin lỗi, Lục Phong, cảm ơn anh đã chịu tha thứ cho tôi."
"Cút ra ngoài!"
Lý Quân Mặc vừa dứt lời, Lý Chính Quân đã chỉ cửa mắng.
Nghe vậy, Lý Quân Mặc lập tức quay người rời khỏi thư phòng.
Lục Phong nhìn bóng lưng Lý Quân Mặc khuất dần, trong lòng không hề thả lỏng, ngược lại càng thêm lo lắng.
Hắn biết, Lý Quân Mặc nhất định sẽ không từ bỏ ý định...
Bạn cần đăng nhập để bình luận