Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 274: Con người của ta sợ phiền phức (length: 7832)

Cô gái nhìn thấy ông chủ quán mì suýt ngã, vội vàng đỡ lấy hắn.
"Thưa chú, chú không sao chứ, đây là chuyện của cháu, chú không cần phải để ý đến."
Cô gái ra vẻ trấn định nói, nhưng cơ thể run rẩy lại tố cáo sự thật.
Ông chủ quán mì nhìn cô gái đang không ngừng run rẩy vì sợ hãi, trong lòng càng muốn bảo vệ cô hơn.
"Con đừng sợ, hôm nay có chú ở đây, không ai được làm hại con."
Nói xong, hắn liền che chở cô gái sau lưng như gà mẹ bảo vệ gà con.
Nhưng hành động của hắn lại khiến đám côn đồ càng thêm quá đáng.
"Này lão già, ông nghĩ gì vậy, chẳng lẽ ông thật cho rằng mình có thể bảo vệ con nhỏ này khỏi tay bọn ta à."
"Ta hảo tâm nhắc ông, mẹ cô nàng này đang bị bệnh, nằm viện hấp hối rồi, cô ta vì không có tiền chữa bệnh cho mẹ mới phải tìm bọn ta vay tiền."
"Mà thôi đi, ông che được cô ta một lúc chứ che cả đời được sao? Nên tôi khuyên ông mau cút đi cho khuất mắt, đừng làm lỡ ca ca ta tán gái nha, ha ha ha."
Tên xăm trổ huênh hoang nói, mấy tên đàn em thì ồn ào phụ họa.
Cô gái nghe bọn côn đồ, mặt càng thêm trắng bệch, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Nàng biết, những tên côn đồ này nói sự thật, mẹ nàng đúng là đang nằm viện, mỗi ngày tiền thuốc men là một gánh nặng lớn, nếu không nàng cũng sẽ không đường cùng phải vay nặng lãi.
"Tôi... tôi biết, nhưng tôi thật không có tiền trả lại cho các người. Tôi sẽ tìm cách, cầu xin các người cho tôi thêm chút thời gian nữa." Cô gái nghẹn ngào nói, nước mắt đảo quanh hốc mắt nhưng cố kìm lại không cho rơi.
Ông chủ quán mì thấy cô gái như vậy, trong lòng càng thêm kiên định ý muốn bảo vệ nàng. Dù sao trong nhà ông cũng có một người vợ nằm liệt giường vì bệnh tật, nên ông hiểu rõ cái cảm giác cùng đường mạt lộ ấy.
"Các người đúng là lũ hỗn trướng, chỉ biết bắt nạt một đứa con gái, chẳng lẽ các người không có người thân sao?"
"Nếu mẹ các người cũng gặp phải chuyện như vậy, các người sẽ nghĩ sao?" Ông chủ quán mì giận dữ mắng bọn côn đồ, giọng ông run lên vì phẫn nộ.
Vốn dĩ những lời này của ông muốn khơi gợi lương tâm của bọn côn đồ, nhưng không ngờ lại trực tiếp chọc giận tên xăm trổ cầm đầu.
"Mẹ nó, lão già thối, mày muốn tao cho mày mặt phải không."
Nói rồi hắn giơ tay tát tới.
Đối mặt với bàn tay sắp đánh tới, ông chủ quán mì không hề lùi bước mà chuẩn bị ăn thua đủ với tên xăm trổ.
"Bốp"
Một tiếng tát rõ to vang lên, khiến cô gái sợ hãi nhắm tịt mắt lại.
Mấy giây sau, nàng mới dám mở mắt, cảnh tượng nàng tưởng tượng đã không hề xảy ra.
Chỉ thấy một người đàn ông anh tuấn tiêu sái đứng trước mặt ông chủ quán mì, còn tên xăm trổ thì đang ôm mặt với vẻ mặt không thể tin nổi.
"Tiểu Phong? Sao con lại ra đây, mau về đi, nguy hiểm lắm."
Ông chủ quán mì vội nói.
"Không sao đâu chú, chỉ có mấy người này con còn chưa để vào mắt."
Lục Phong đứng trước mặt ông chủ quán mì, ánh mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm tên xăm trổ. Thân hình của hắn không quá cường tráng nhưng khi đứng ở đó lại mang lại cảm giác không thể vượt qua.
Tên xăm trổ ôm mặt, cảm thấy khó tin. Hắn không ngờ lại có người dám cản tay hắn, hơn nữa còn bằng cách này. Hắn cảm thấy một cơn giận bùng lên, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Lục Phong thì lại không tự chủ được cảm thấy sợ hãi.
Nhưng khi nghĩ đến mình còn có rất nhiều đàn em, tên xăm trổ lại trấn áp nỗi sợ trong lòng.
"Đi à? Mẹ nó tụi bay không ai được đi đâu cả."
Tên xăm trổ xoa xoa mặt bị đánh, la lối, đám đàn em của hắn cũng hết sức phối hợp, lập tức vây lấy cả ba người.
Nhưng khi Lục Phong nhìn thấy tư thế của đám côn đồ thì lại bật cười.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm tính của hắn đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, khi dùng tên lửa oanh tạc người còn không hề lộ ra một chút sợ hãi nào, huống chi mấy kẻ cặn bã xã hội này.
"Ta ghét nhất phiền phức, nên ta cho các người một cơ hội, bây giờ cứ thế đi đi, ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không..."
Câu sau hắn không nói ra nhưng vẻ mặt của hắn đã nói lên tất cả.
Tên xăm trổ nghe Lục Phong nói thì bật cười.
"Ha ha ha, thằng nhãi ranh, mày còn không nhìn rõ tình hình hơn cả lão già này, tao nhiều người như vậy, mày nói mày tha cho bọn tao?"
"Xin lỗi, tao đếch muốn tha cho mày!"
"Anh em, cho tao đánh, tao xem xem thằng này có bản lĩnh gì, đánh chết cứ coi như tao gánh."
Tên xăm trổ vung tay lên, đám côn đồ cười khẩy tiến lại gần Lục Phong.
Lục Phong nhìn đám côn đồ đang tiến đến gần mình, trên mặt không hề có một chút sợ hãi nào, ngược lại lộ ra vẻ hơi mất kiên nhẫn. Hắn khẽ tách chân ra, chuẩn bị nghênh chiến.
Ngay khi một tên côn đồ định vươn tay túm vai Lục Phong, Lục Phong nhanh chóng ra tay, túm lấy cổ tay của đối phương, mạnh tay bẻ ngược, sau đó đạp một chân vào bụng đối phương.
"Bịch!"
Tên côn đồ thậm chí còn chưa kịp kêu lên, đã bay ra như diều đứt dây, nặng nề ngã xuống đất cách đó vài mét, nhất thời không thể đứng dậy.
Một cú đạp này rất mạnh, khiến những tên côn đồ khác phải dừng chân, ánh mắt nhìn Lục Phong đầy kinh hãi.
Tên xăm trổ thấy cảnh này, cơn giận trong lòng càng thêm bốc lên, hắn không ngờ Lục Phong không những dám đánh hắn mà còn dám đánh đàn em của hắn ngay trước mặt hắn.
"Còn ngơ ra đấy làm gì, lên hết cho tao, phế nó đi!" Tên xăm trổ gầm lên.
Nhưng ngay khi hắn vừa dứt lời, Lục Phong lại động. Hành động của hắn nhanh nhẹn và dứt khoát, hắn túm lấy cổ áo của tên côn đồ khác, dùng sức hất mạnh, trực tiếp quăng tên kia ra ngoài.
"Rầm!"
Thêm một tên côn đồ bị Lục Phong đánh bay, đập mạnh vào bức tường bên đường, tạo ra một tiếng vang lớn.
Hai lần ra tay này của hắn trực tiếp khiến tất cả mọi người choáng váng, bao gồm tên xăm trổ và đám côn đồ khác, cũng như ông chủ quán mì và cô gái.
"Tiểu Phong, con... sao con lợi hại vậy?" Ông chủ quán mì lắp bắp hỏi.
Cô gái cũng đứng nhìn Lục Phong, trong mắt đầy cảm kích và kính nể. Nàng không ngờ rằng vào lúc này, lại có một người xa lạ đứng ra bảo vệ nàng.
"Cảm ơn anh, tiên sinh, anh không chỉ cứu được chú, mà còn cứu cả tôi nữa." Giọng cô gái run rẩy, rõ ràng hành động của Lục Phong đã mang lại cho nàng một tia an ủi.
Lục Phong xoay người, cười với ông chủ quán mì và cô gái, ra hiệu mình không sao.
"Chú đừng lo, mấy kẻ tép riu này không làm gì được cháu đâu."
Nói xong, hắn lại xoay người đối diện với tên xăm trổ và đám côn đồ, trên người tỏa ra một sự uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Đám côn đồ bị thân thủ và khí thế của Lục Phong dọa cho lùi lại, lộ rõ vẻ lúng túng khó coi.
"Thằng nhãi, đừng tưởng biết chút võ vẽ thì oai, trong cái xã hội này, thứ quan trọng là mối quan hệ và tiền bạc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận