Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 387: Ngươi thủ bút cũng không nhỏ a (length: 7947)

"Hắt xì!"
Vừa ôm một đống đồ lớn, Lục Phong đột nhiên hắt hơi một cái.
"Ai đang nhắc đến ta vậy? Chẳng lẽ là bác cả?"
"Đã lâu không về thăm bác cả rồi, đợi làm xong mấy việc đã, phải tranh thủ thời gian về một chuyến mới được."
Xoa xoa mũi, Lục Phong không chậm trễ, xách đồ lớn đồ nhỏ đi vào đại sảnh.
Mà những thứ hắn mang theo toàn bộ đều là rượu ngon hạng quý mua ở hệ thống thương thành, còn có cả lá trà, đều là những thứ mà bên ngoài có tiền cũng không mua được.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với Lý Thanh Tùng, nhưng mà người đàn ông có tiền có quyền chẳng phải thích rượu thì cũng là thích trà.
Điều này có thể thấy rõ qua Lý Chính Quốc và Diệp Vi Dân.
Ông Diệp thì thích trà, đặc biệt là trà xanh.
Còn Lý Chính Quốc thì cả trà và rượu đều thích, cho nên mỗi lần Lục Phong đến tìm ông đều mang theo trà ngon rượu hảo.
Lý Chính Quốc không chỉ một lần nói do Lục Phong mang tới trà với rượu quá ngon, khiến cho miệng ông cũng kén ăn theo, không phải đồ của Lục Phong mang tới thì ông đều uống không vô.
Nghe vậy, Lục Phong vội vàng nói về sau nếu ông cần trà hay rượu thì cứ để hắn lo liệu tất.
Câu nói này làm Lý Chính Quốc vừa lòng vỗ vai hắn nói thằng cháu này nhận không phí công.
Không chỉ có bọn họ, mà đến Tô Thiên Thành cũng rất thích uống trà, bao gồm Lý Thanh Tùng mà hôm nay mới gặp, tay ông ta cũng cầm khư khư một tách trà có nắp.
Vậy nên, nếu ngươi không biết nhờ người thì phải tặng cái gì thì rượu với trà cũng là lựa chọn đầu tiên.
Đến đại sảnh, Lý Thanh Tùng đã di chuyển từ đại sảnh qua gian trong, xem ra nơi đó là chỗ ông ăn cơm.
"Bác."
Lục Phong xách lễ vật đến bên cạnh bàn ăn.
Nhìn Lục Phong xách đồ lớn đồ nhỏ, Lý Thanh Tùng hết sức tò mò.
"Ngươi đi ra ngoài một chuyến, mang nhiều đồ thế cơ à."
"Bác là bậc trưởng bối, hiếu kính bác là điều nên làm ạ."
Lục Phong vừa nói vừa đặt hộp quà lên bàn.
Lần này hắn chuẩn bị tất cả bốn loại trà, bốn bình rượu ngon.
Đều là những thứ trên thị trường không mua được, rất thích hợp để tặng những người như đại lão Lý Thanh Tùng.
Sự thật chứng minh Lục Phong không tặng sai quà.
Lúc hộp quà vừa được đặt lên bàn, Lý Thanh Tùng lập tức mở to mắt.
"Thủ bút lớn đấy, nếu ta không nhìn lầm thì đây chắc là rượu kỷ niệm quốc hầm nhỉ."
Lý Thanh Tùng cầm lấy một bình rượu, cẩn thận nhìn kỹ.
"Mắt bác thật tinh, đúng là quốc hầm tung ra kỷ niệm hai mươi năm trước."
Lục Phong cười giải thích.
Lý Thanh Tùng nhẹ nhàng vuốt ve bình kỷ niệm quốc hầm, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc và tán thưởng. Ông là người rất hiểu về rượu, đương nhiên biết được giá trị và ý nghĩa của loại rượu này.
"Cậu Lục à, cậu không nhỏ tay đâu, loại rượu này trên thị trường có tiền cũng không mua được, đến cả ta, cũng khó mà có được một bình." Lý Thanh Tùng cảm thán.
"Bác thích là tốt rồi ạ."
Lục Phong mỉm cười, tỏ vẻ vô cùng khiêm tốn.
"Con có lòng đấy, Tiểu Diên chọn người không tệ, con rất tốt."
Lý Thanh Tùng đầy mắt tán thưởng nhìn hắn, tay vẫn không nỡ buông bình rượu kia xuống.
Điều này khiến Lục Phong hơi bất ngờ, phải biết từ khi hắn vào cửa đến giờ, Lý Thanh Tùng chưa từng nhắc đến Trầm Túc Diên một lần.
Nhưng lần này, ông lại chủ động nhắc tới, hơn nữa còn biểu đạt sự đồng tình của mình với Lục Phong.
Điều này khiến Lục Phong có chút cảm khái.
"Quả nhiên là vậy, dù có là người đứng đầu một nhà quyền thế ngập trời, cũng không thể cưỡng lại chiêu thức tặng quà, ông cha ta để lại quả là tinh hoa."
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Lý Thanh Tùng xem hết mọi thứ, phát hiện dù là trà hay rượu, đều chất lượng khỏi phải bàn.
Đặc biệt là rượu, thế mà còn có cả một bình Mao Đài ba mươi năm cất giữ.
Chỉ riêng bình rượu này, giá trị của nó cũng không dưới 300 vạn.
Đừng nói vẫn còn rượu và trà nữa chứ.
Hơn nữa những thứ này không phải là có tiền là mua được, những người sở hữu chúng, vốn không hề để ý chút tiền này.
Đối với người giàu mà nói, tiền chỉ là một con số, không bằng những thứ này mang lại giá trị lớn hơn nhiều cho họ.
Vậy nên người bình thường mỗi khi nghe nói phú hào chi ra bao nhiêu tiền, mua thứ gì, đều đặc biệt không hiểu.
Đó là bởi vì hai bên vốn không cùng một tầng lớp, những thứ nhìn thấy cũng khác nhau.
Phú hào mua một món đồ hơn trăm vạn, thì cũng giống như bạn mua một món đồ vài trăm tệ vậy.
Nhìn những lễ vật trên bàn, dù là Lý Thanh Tùng cũng không khỏi cảm khái sự hào phóng của Lục Phong.
Những thứ trà với rượu này cộng lại, không sai biệt lắm phải một ngàn vạn.
Con số này là khái niệm gì, nếu nói người bình thường có một ngàn vạn, gửi vào ngân hàng, mỗi năm tiền lãi cũng tiêu không hết.
"Nói thật, mấy bình rượu này ta thật sự không nỡ uống, cậu nhóc đừng nói ta hẹp hòi nhé?"
Lý Thanh Tùng nửa đùa nửa thật nói.
"Ha ha, bác thích thế nào cũng được, những món quà này là con tặng cho bác, lúc con đưa ra chúng đã thuộc về bác rồi."
Lục Phong mỉm cười, nói ra những lời khiến Lý Thanh Tùng cảm thấy dễ chịu vô cùng.
"Nói hay lắm, thôi được rồi, tối nay chúng ta hai người uống bình quốc hầm này."
Nói xong, liền bảo người hầu thu dọn toàn bộ đồ đạc đi.
Ông sợ nhìn tiếp, sẽ không nhịn được mà uống hết chúng mất.
Vừa đúng lúc đồ ăn cũng được dọn lên, Lục Phong vội đứng dậy mở bình rượu kia, rót cho Lý Thanh Tùng một chén.
Nhìn Lục Phong vẻ tùy ý, Lý Thanh Tùng trong lòng lại đang nhỏ máu.
Nếu không phải sợ Lục Phong trong lòng chê cười ông, thì ông thật không nỡ mở bình rượu này ra.
Không liên quan gì đến tiền, chủ yếu là ý nghĩa trân tàng của rượu lớn hơn ý nghĩa uống hết nó.
Nói đến tiền, đừng nói bình rượu này chỉ giá trị chưa đến 100 vạn, cho dù một ngàn vạn, Lý Thanh Tùng ông uống mười bình cũng không hề chớp mắt.
Lục Phong nhìn bộ dạng đau lòng của Lý Thanh Tùng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Biết đối phương thích gì, vậy thì tiếp theo sẽ dễ dàng lấy lòng hơn.
"Thưa bác, thấy bác có vẻ thích rượu lắm, lúc khác con lại gửi cho bác vài bình, con thì không thích uống rượu, những loại rượu ngon đó để ở chỗ con thì đúng là phí phạm."
Lý Thanh Tùng nghe vậy, lập tức lộ vẻ mặt hưng phấn, nhưng ngoài miệng thì lại từ chối: "Ôi chao, cậu đã tặng ta nhiều lễ vật như vậy rồi, ta còn không biết phải cảm kích thế nào nữa, làm sao có thể dám nhận đồ của cậu nữa chứ."
"Không sao đâu bác, con là vãn bối, hiếu kính trưởng bối là việc nên làm ạ."
Lục Phong vừa nói vừa rót cho mình một chén rượu.
Rất nhanh, đồ ăn đã được bày đủ, không nhiều lắm, cũng tầm mười món.
Đều là món đặc sản bên Tô tỉnh, vì gần với Ma Đô nên khẩu vị cũng tương tự nhau.
Hai người một miếng đồ ăn, một ngụm rượu, ăn uống say sưa quên cả trời đất.
Bất quá Lý Thanh Tùng cũng không quên nhiệm vụ của mình, mạnh tay rót rượu cho Lục Phong.
Chẳng mấy chốc, bình quốc hầm đã bị hai người uống cạn, thấy Lục Phong không hề có một chút hơi men, Lý Thanh Tùng trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Sau đó gọi người hầu đến, trực tiếp bưng ra bốn bình Mao Đài.
Bất quá Mao Đài này không phải loại hàng hạn lượng, mà là loại sản xuất đại trà, một bình hơn 1 vạn.
"Nào, chúng ta uống tiếp, hôm nay nhất định phải uống cho đã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận