Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 65: Diệp Phàm đến (length: 7683)

Để bày tỏ sự yêu thích mức độ dành cho kim ngưu, Lục Phong trực tiếp bảo sư phụ mang kim ngưu đặt ở quảng trường trung tâm ký túc xá.
“Trần tỷ, lão già kia có phải là lão chủ tịch tập đoàn Thiên Vũ không?” Ngay lúc Lục Phong và lão già đang trò chuyện, một cô bé sau lưng Trần Thiến nhỏ giọng hỏi.
“Ừm, đúng vậy, chính là Lý lão gia tử.” Trần Thiến trả lời.
“Cổ đông của chúng ta còn có giao tình với Lý lão gia tử sao, đây chính là một đại gia thật sự tay trắng làm nên cơ đồ đó nha.” Cô bé tiếp tục nói, mấy nhân viên khác nghe hai người trò chuyện cũng xúm lại.
“Nào chỉ là có giao tình, Lục tổng của chúng ta là cổ đông tập đoàn Thiên Vũ đó.” Trần Thiến kiêu hãnh nói.
Xì xào... Bốn phía mấy người đều phát ra tiếng hô nhỏ. “Thật hay giả, tổng tài còn là cổ đông lớn của tập đoàn à?” Một cô bé đeo kính nói.
“Đúng vậy, sao mới hơn 20 tuổi mà tổng tài đã lợi hại như vậy rồi.” “Đương nhiên là thật rồi, chẳng lẽ các ngươi không thấy Lý lão gia tử đều đến tặng quà sao.” Một nhân viên khác nói.
“Thôi thôi, đừng ồn nữa, trật tự chút đi.” Trần Thiến nhỏ giọng nói.
Mọi người sau khi nghe liền im bặt.
“Vậy xin mời ngài vào chỗ, nghe tiểu tử này diễn thuyết.” Lục Phong cười nói với Lý lão gia tử.
“Được, vậy ta nghe xem.” Lý lão gia tử cười ha hả nói.
Ngay khi Lục Phong sắp xếp ổn thỏa chỗ cho lão gia tử, định nói thêm vài câu thì lại bị người khác ngắt lời.
“Lục tiên sinh, mạo muội đến đây, không sao chứ?” Lục Phong nhìn theo tiếng nói, không nhìn không biết, vừa nhìn giật mình.
“Người này sao lại tới đây?” Lục Phong nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nhưng vẫn nhanh chóng chạy đến trước mặt người vừa lên tiếng.
“Diệp thiếu gia, cậu nói gì vậy, cậu có thể tới thì đúng là cho ta vinh hạnh quá rồi.” “Ha ha ha, cậu không trách ta không mời mà đến là tốt rồi.” Diệp Phàm vừa cười vừa nói.
Không sai, người trước mặt chính là Diệp Vi Dân, Diệp lão gia duy nhất có người cháu trai, Diệp Phàm.
Lý Vân Phong, Lý lão gia tử cũng đã sớm thấy Diệp Phàm, có điều ông cũng không đứng dậy, chỉ ngồi đó đoán xem Lục Phong rốt cuộc là lai lịch gì, mà lại khiến cháu trai Diệp lão chủ động mang quà mừng đến.
“Cậu đến ta vui còn không kịp mà.” Lục Phong nói.
“Còn phải nói xin lỗi cậu chứ, lần trước đứa em họ bất tài kia cùng bạn gái nó đụng phải cậu và Túc Diên tỷ, vốn dĩ nói sau tiệc mừng thọ, sẽ cho hai đứa nó đến xin lỗi các cậu, nhưng thật sự là bận quá, cho nên quên mất.” (Tiểu Trư sẽ không thừa nhận mình quên chuyện này, hắc hắc) “Nhưng mà cậu yên tâm, ông nội ta biết chuyện này xong, lập tức cho em họ ta cấm túc ba tháng, còn con nhỏ bạn gái kia ta cũng cho cuốn xéo luôn rồi.” Diệp Phàm nói.
Lục Phong nghe Diệp Phàm nhắc đến chuyện này, hắn mới nhớ ra, không thì hắn quên rồi.
“Đều là chuyện cũ cả rồi, hôm nay không nhắc đến nữa.” Lục Phong nói.
“Đúng, hôm nay là ngày lành, không nhắc đến chuyện xui xẻo kia.” “Vậy mời Diệp đại thiếu vào chỗ, chờ cắt băng xong, ta mời cậu đi ăn cơm.” “Chờ chút, quà của ta vẫn chưa trưng ra đâu.” Diệp Phàm vừa nói vừa bảo người mang quà mình đã chuẩn bị cho Lục Phong qua.
“Trần tỷ, vị này là ai vậy, cảm giác địa vị còn lợi hại hơn Lý lão gia tử nữa.” “Đúng vậy, Lục tổng tựa hồ gọi cậu ta là Diệp thiếu gia, là con của ông lớn nào sao.” Trần Thiến thật ra cũng không biết Diệp thiếu gia này là ai.
Thế nhưng đột nhiên một nhân viên nam bên cạnh nhỏ giọng kêu lên.
“Tôi biết, tôi biết Diệp thiếu gia này là ai.” Những người khác vừa nghe nói hắn biết, nhao nhao thúc giục hắn mau nói ra.
Nhân viên nam vẻ mặt thần bí nói, “Nếu tôi không nhìn lầm, Diệp thiếu gia này, chắc là cháu trai của người đứng đầu Ma Đô, Diệp Vi Dân, Diệp lão.” “Cái gì ∑(´△`)? !” Một đám cô bé, bao gồm cả Trần Thiến đều ngây dại.
Người đến tặng quà cho Lục tổng là cháu trai của Diệp lão gia, địa vị này cũng quá lớn đi.
“Các cô, các cô nói xem Lục tổng rốt cuộc là lai lịch gì vậy, đây chính là cháu trai của Diệp Vi Dân lão gia đó nha.” “Đúng vậy, chuyện này quá khiến người ta chấn kinh.” Một cô bé khác cũng che miệng nói.
Trần Thiến khi nghe được tin này cũng vô cùng kinh ngạc, cô đã đánh giá thấp lai lịch của Lục Phong rồi.
Một người mà Diệp Phàm chủ động tặng quà, cấp bậc ít nhất cũng phải ngang hàng với Diệp Phàm, thậm chí còn cao hơn.
Trong lúc một đám nhân viên vẫn còn đang kinh ngạc, Lục Phong đã mở món quà mà Diệp Phàm tặng ra.
Một pho tượng Tài Thần được làm từ gỗ hoàng hoa lê.
“Sao hả, món quà này cậu thích chứ, ta chúc cậu tài vận cuồn cuộn, kinh doanh thịnh vượng.” Diệp Phàm chắp tay cười nói.
Lục Phong cũng bị sự hào phóng của Diệp Phàm làm cho kinh ngạc, đây chính là gỗ hoàng hoa lê đó, một pho tượng Tài Thần cao hơn cả người, phải dùng bao nhiêu gỗ hoàng hoa lê chứ.
Đừng nói chi đến pho tượng Tài Thần này còn được điêu khắc sinh động như thật, nhìn sơ cũng biết là tác phẩm điêu khắc của bậc thầy. “Diệp thiếu gia, món quà này của cậu thật sự quá trân quý.” Lục Phong cảm thán nói.
“Ha ha ha, quý hay không quý không quan trọng, cậu thích là được rồi.” “Có ai không, mang pho tượng Tài Thần này vào đại sảnh ký túc xá, để chiêu tài cho Lục tiên sinh.” Diệp Phàm kêu người của mình khiêng pho tượng Tài Thần vào.
“Lời khách sáo, ta cũng không muốn nói nhiều, cảm ơn cậu vạn lần.” Lục Phong nói.
“Đều là bạn bè cả, khách sáo gì chứ, ta tìm chỗ ngồi trước đã… Đợi cậu xong việc rồi, chúng ta mới có thể tâm sự.” Diệp Phàm nói xong liền tìm một chỗ ngồi.
Thật vừa đúng lúc, lại ngồi bên cạnh Lý lão gia tử, hai người không thể thiếu một phen khách sáo.
“Lão gia tử, ngài cũng ở đây à.” Diệp Phàm khách khí nói.
Hắn vẫn luôn rất tôn trọng lão nhân tay trắng gây dựng cơ đồ này.
“Ha ha ha, cổ đông của tập đoàn ta cắt băng khánh thành, ta sao có thể không tới chứ.” “Ngược lại là Diệp đại thiếu cậu tới, khiến cho ta bất ngờ đó.” Lão gia tử cười ha hả nói.
“Cổ đông của tập đoàn các ông? Lão gia tử ngài nói câu này có ý gì?” “Không có ý gì, cũng chỉ là tiểu tử Lục cũng là cổ đông tập đoàn Thiên Vũ của ta mà thôi.” Lão gia tử nói.
Diệp Phàm nghe xong, trong lòng cũng kinh ngạc, có một chiếc Ferrari thôi còn chưa đủ, thế mà còn là cổ đông của tập đoàn nữa.
Trong khi hai người đang trò chuyện, Lục Phong thấy pho tượng Tài Thần đã được chuyển vào trong, mọi việc đã ổn thỏa, liền đi lên bục giảng tranh thủ thời gian kết thúc buổi lễ cắt băng này.
Ai ngờ vừa mới lên, còn chưa kịp mở miệng thì đã bị một thanh âm khác cắt ngang.
Lục Phong hết chỗ nói, vội nhìn về hướng tiếng nói truyền đến.
Thế nhưng lần này đến lại là một người mà hắn không quen biết.
Thế nhưng Lục Phong không biết, nhưng Lý Vân Phong lão gia tử và Diệp Phàm nhìn thấy người tới xong liền lập tức đứng dậy.
Hai người nhìn nhau, đều thấy sự khó tin hiện rõ trong mắt đối phương.
“Vị này sao lại đến đây?” “Chẳng lẽ Lục Phong còn có quan hệ với vị này?” Tuy rằng không biết, Lục Phong vẫn là đứng dậy ra nghênh đón.
“Chào anh, không biết anh là…? Chúng ta dường như không quen biết.” Lục Phong nhìn người đàn ông trung niên đeo kính nho nhã trước mặt nói.
“Lục tiên sinh đương nhiên không biết tôi rồi, tôi là thay mặt tiên sinh nhà tôi đến.” Người đàn ông nho nhã nói.
“Tiên sinh nhà anh là?” “Tiên sinh nhà tôi họ Lý…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận