Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 580: Quá phận điều kiện (length: 7771)

"Lục đổng, ta lần này đến đây, là đại diện Đằng Phi muốn cùng Rami bàn bạc một chút việc hai bên ngừng giao tranh, tìm kiếm khả năng hợp tác. Chúng ta đều biết, cứ tiếp tục giao tranh như vậy, đối với cả hai đều không có lợi."
Đinh Như Tùng nở một nụ cười hiền hòa, nói ra mục đích của mình.
Còn Lục Phong khi nghe thấy vậy thì cười lạnh một tiếng: "Ồ? Lúc trước Đằng Phi hùng hổ dọa người, chẳng lẽ không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay? Bây giờ thấy tình thế không ổn, liền muốn đến cầu hòa? Đâu có chuyện dễ dàng như vậy."
Đinh Như Tùng cười gượng, nói: "Lục đổng, trước đây là chúng tôi suy nghĩ chưa chu toàn. Nhưng hiện tại chúng tôi nhận ra sai lầm rồi, hy vọng có thể cùng Rami hóa giải chiến tranh. Đằng Phi chúng tôi cũng có rất nhiều tài nguyên và ưu thế, nếu hai bên hợp tác, chắc chắn sẽ đạt được cùng có lợi."
Lục Phong im lặng, dường như đang suy nghĩ về lời Đinh Như Tùng nói.
Hà Chí Hằng ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Lục đổng, chuyện này chúng ta vẫn nên cân nhắc kỹ một chút. Nếu thực sự có thể ngừng chiến, cũng có lợi cho sự phát triển của Rami."
Khi nói ra câu này, trong lòng Hà Chí Hằng chất chứa đủ loại không cam lòng và bất lực.
Chính tay ông thành lập Rami, đối với ông mà nói, Rami chính là con của mình.
Bây giờ con bị đánh, ông vừa định phản công thì kẻ thù đã đến cửa xin ngừng chiến, dù trong lòng có lửa giận ngút trời, ông cũng chỉ có thể lựa chọn thuyết phục Lục Phong ngừng chiến.
Vì thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, trước mặt Đằng Phi, Rami chẳng khác nào đứa trẻ ba tuổi.
Những thành tựu hiện tại họ đạt được, phần lớn đều là nhờ Lục Phong.
Vì lợi ích chung, ông không thể không đè nén cơn giận trong lòng.
Lục Phong khi nghe vậy vẫn không lên tiếng, đương nhiên hắn biết ngừng chiến thì Rami có lợi chứ không có hại.
Nhưng cứ vậy mà để hắn dừng tay, trong lòng hắn thật sự có chút không cam lòng.
Thế nhưng nếu chọn tiếp tục giao chiến với Đằng Phi, cuối cùng Rami chắc chắn sẽ biến mất khỏi ngành này.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hà Chí Hằng và Đinh Như Tùng đều vô cùng căng thẳng, bởi quyết định tiếp theo của Lục Phong rất có thể sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của cả hai tập đoàn.
Một lát sau, Lục Phong hơi nheo mắt, nhìn chăm chú Đinh Như Tùng, trong giọng nói mang theo một chút cảm giác áp bức: "Đinh phó tổng, lần này ngươi đến cầu hòa, rốt cuộc là ý của riêng ngươi, hay là ý của chủ tịch Mã Phi?"
Đinh Như Tùng vội đáp: "Lục đổng, không có sự đồng ý ngầm của chủ tịch, tôi nào dám tự ý quyết định. Lần này cầu hòa là do ban lãnh đạo công ty đã suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định."
Lục Phong im lặng một lát rồi hỏi tiếp: "Nếu là quyết định của ban lãnh đạo, vậy sau khi ngừng chiến, chắc là có điều kiện đúng không? Cứ nói thẳng đi."
Vẻ mặt Đinh Như Tùng lộ rõ vẻ khó xử, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.
Một mặt, dựa trên vài phút trò chuyện với Lục Phong, anh hiểu rõ tính cách kiêu ngạo của Lục Phong, một khi nói ra hai điều kiện hà khắc đó, rất có thể sẽ gây ra sự bất mãn mạnh mẽ từ Lục Phong.
Mặt khác, anh lại không thể trái lệnh công ty, không thể không truyền đạt những điều kiện này.
Do dự mãi, Đinh Như Tùng ấp úng nói: "Lục đổng, chuyện này... Bên Đằng Phi thực sự có một số cân nhắc. Nhưng điều kiện cụ thể, tôi... tôi nhất thời không biết phải nói thế nào."
Lục Phong nhướn mày, Hà Chí Hằng ở bên cạnh thấy có gì đó không ổn, vội vàng đứng ra hòa giải.
"Lục đổng, chúng ta không nên nói chuyện ở đây nữa, dù sao đây cũng là công ty, rất dễ khiến nhân viên suy nghĩ lung tung. Vừa hay, chúng ta không phải định đi ăn cơm sao, mang Đinh phó tổng đi cùng cho tiện, vừa ăn vừa nói chuyện."
Đinh Như Tùng nghe thấy đề nghị của Hà Chí Hằng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Hà Chí Hằng với vẻ cảm kích. Trong bầu không khí căng thẳng này, đề nghị của Hà Chí Hằng không nghi ngờ gì là cho anh một cơ hội giảm bớt áp lực.
Lục Phong sau khi suy nghĩ đơn giản liền gật đầu đồng ý.
Hắn cũng hiểu, cứ tiếp tục giằng co ở đây cũng không phải là cách, đổi chỗ có lẽ sẽ giúp đàm phán tiến triển thuận lợi hơn.
Sau đó, ba người cùng nhau đi đến một nhà hàng gần đó.
Trên đường đi, bầu không khí có chút vi diệu, ngượng ngùng.
Đinh Như Tùng mấy lần muốn mở miệng nói gì đó, tìm đề tài phá vỡ sự im lặng, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Lục Phong thì mặt không chút cảm xúc, trong lòng vẫn đang tính toán các điều kiện mà Đằng Phi đưa ra và cách đối phó của Rami.
Hà Chí Hằng nhìn bộ dạng của hai người, trong lòng thầm lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh, mong chờ cuộc đàm phán này có thể có một kết quả tốt đẹp.
Dù lúc này ông hận không thể đem người của Đằng Phi băm thây, nhưng vì lợi ích chung, ông cũng chỉ có thể nuốt cơn giận vào lòng.
Rất nhanh, ba người đến một nhà hàng chuyên phục vụ món Quảng Đông. Sau khi đến nhà hàng, nhân viên phục vụ dẫn họ vào một phòng riêng yên tĩnh.
Ba người ngồi xuống, gọi đồ ăn xong thì sự im lặng lại bao trùm căn phòng.
Hà Chí Hằng hắng giọng, cố gắng phá vỡ sự bế tắc: "Đinh phó tổng, mọi người đã ngồi đây rồi, anh đừng do dự nữa, nói luôn điều kiện của Đằng Phi đi."
Đinh Như Tùng hít một hơi thật sâu, biết giờ phút này cũng không thể trốn tránh được nữa. Anh chậm rãi mở miệng nói:
"Lục đổng, Hà tổng, bên Đằng Phi đưa ra điều kiện tiên quyết để hai bên ngừng chiến là Rami bồi thường cho Đằng Phi 100 triệu, đồng thời hy vọng Lục đổng có thể sử dụng năng lực của ngài ở châu Âu để giúp Đằng Phi mở rộng thị trường ở châu Âu."
Nói xong, anh hồi hộp nhìn Lục Phong và Hà Chí Hằng, chờ đợi phản ứng của họ.
Thực ra khi nhìn thấy Lục Phong, anh đã có chút hối hận khi đến Ma Đô.
Giá mà anh sớm biết Lục Phong tạo cho người khác cảm giác áp lực mạnh mẽ đến vậy, anh đã không đến đây rồi.
Nhưng lúc này tên đã lên dây, không thể không bắn, anh có hối hận cũng vô ích.
Khi Đinh Như Tùng vừa dứt lời, căn phòng im ắng ngay tức khắc, rồi sau đó bị bao phủ bởi một bầu không khí vô cùng nặng nề.
Sau khi nghe những gì Đinh Như Tùng nói, đừng nói Lục Phong, mà ngay cả Hà Chí Hằng vẫn luôn cố gắng hòa giải cũng cảm thấy hoang mang.
Ông không ngờ Đằng Phi lại quá đáng như vậy, rõ ràng chính họ là người khơi mào chiến tranh trước, sau đó Rami bị ép phải nghênh chiến.
Kết quả cuối cùng lại làm như thể Rami chủ động khiêu khích Đằng Phi vậy.
Sắc mặt Hà Chí Hằng trở nên vô cùng khó coi, ông cố gắng đè nén cơn giận trong lòng, nhìn Đinh Như Tùng nói:
"Đinh phó tổng, điều kiện của Đằng Phi không phải quá hà khắc sao? Cuộc giao tranh này vốn là do Đằng Phi khởi xướng, bây giờ lại muốn Rami bồi thường 100 triệu, còn muốn Lục đổng giúp các anh mở rộng thị trường ở châu Âu, các anh không cảm thấy điều này có hơi quá đáng sao?"
Đinh Như Tùng nghe vậy cũng lộ rõ vẻ cay đắng, bất lực nói: "Hà tổng, tôi cũng biết điều kiện này có chút quá đáng, nhưng đó là quyết định của ban lãnh đạo Đằng Phi. Tôi chỉ là người truyền lời, mong các ông có thể hiểu."
Hà Chí Hằng không nói thêm gì nữa, hành động lần này của Đằng Phi vẫn là không coi Rami ra gì, đã vậy, vậy ông cũng không cần nhiệt tình đến mức phải bị xem thường.
Thấy Hà Chí Hằng không nói gì thêm, Đinh Như Tùng đành phải nhìn về phía Lục Phong...
Bạn cần đăng nhập để bình luận