Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 625: Đến từ Tô gia đại tiểu thư thủ đoạn (length: 7785)

Lục Phong mỉm cười, vừa muốn mở miệng giải thích, thì Tô Lâm đã nhanh miệng nói trước: "Đại tiểu thư, chuyện này... đều là do ta quản lý không nghiêm, mới gây ra sự tình này, còn suýt chút nữa để Lục tiên sinh phải chịu ấm ức, ta đang cùng Lục tiên sinh bàn bạc cách giải quyết đây."
Lúc này, Tô Lâm vô cùng lo lắng, mặc dù xét về vai vế thì hắn là đường thúc của Tô Cẩn Nhu, nhưng quy tắc gia tộc rất nghiêm ngặt, hắn chỉ là người trong nhánh phụ, khi gặp người của dòng chính chỉ có thể gọi theo vai vế chứ không thể gọi theo quan hệ họ hàng.
Tô Cẩn Nhu lạnh lùng liếc nhìn Tô Lâm, ánh mắt lạnh buốt khiến Tô Lâm không khỏi rùng mình.
"Thím Lâm, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ cha ta chưa từng dặn các người sao? Làm người phải khiêm tốn, quản cho tốt nhân viên của mình, đừng gây chuyện cho Tô gia."
"Đại tiểu thư..."
Tô Lâm nghe vậy, mặt mày rầu rĩ, hắn muốn giải thích nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Cẩn Nhu tỷ, chị cũng đừng làm khó dễ Tô tiên sinh, bệnh viện Thần Hi là bệnh viện tư nhân hàng đầu ở Ma Đô, nhân viên đông đảo, sao ông ấy có thể quán xuyến hết được."
"Hơn nữa, lần này xung đột với em nói cho cùng cũng không phải là do nhân viên của bệnh viện Thần Hi."
Lục Phong thấy Tô Lâm khó xử nên chủ động lên tiếng giúp ông ta.
Hắn không phải trẻ con ba tuổi, đương nhiên biết trong tình huống này phải hành xử thế nào.
Tô Lâm thấy Lục Phong giúp mình, trên mặt tỏ vẻ cảm kích khẽ gật đầu với Lục Phong.
"Nếu Tiểu Phong đã nói vậy thì chị còn nói gì nữa?"
Tô Cẩn Nhu lập tức xuống nước theo ý Lục Phong, sau đó nhìn về phía ba người đang quỳ trên đất.
"Thím Lâm, chuyện này xảy ra ở chỗ thím, thím nhất định phải cho Tiểu Phong một lời giải thích rõ ràng."
"Dạ, đại tiểu thư, cô yên tâm, trước khi cô đến thì tôi đã cùng Lục tiên sinh bàn bạc cách xử phạt bọn họ rồi đây."
Tô Lâm như trút được gánh nặng vội vàng nói.
"Không, thím Lâm, thím hiểu lầm ý của ta rồi, ta không có ý để thím xin ý kiến Tiểu Phong, Tiểu Phong với chúng ta là người một nhà, để cậu ấy mở miệng thì chắc chắn sẽ ngại, nên thím cứ tự quyết định đi."
Tô Cẩn Nhu khoát tay cắt lời Tô Lâm.
Lục Phong đứng một bên quan sát nghe được những lời nói thuận chiều này của chị gái, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Hắn đánh giá thấp tâm cơ của người chị gái này rồi, trước giờ cứ nghĩ Tô Cẩn Nhu không phải là người giỏi tính toán sắp đặt, nhưng qua mấy câu nói ngắn ngủi vừa rồi, Lục Phong biết, mình đã sai, sai quá sai.
Từ khi Tô Cẩn Nhu xuất hiện, cục diện đã hoàn toàn nằm trong tay nàng.
Đầu tiên là ngắt lời Tô Lâm, giành quyền nói, sau đó trách mắng Tô Lâm làm việc không chu toàn, nể mặt Lục Phong, rồi sau đó nhân cơ hội đẩy Tô Lâm ra khỏi vụ việc.
Cuối cùng nhấn mạnh đôi bên là người một nhà, giao việc xử phạt cho Tô Lâm.
Làm như vậy có hai cái lợi, thứ nhất, như lời nàng nói, Lục Phong vì nể mặt Tô gia sẽ ngại không muốn yêu cầu Tô Lâm xử lý nghiêm khắc hai anh em Vương Chấn Vĩ.
Từ đó nếu sau cùng hình phạt nhẹ, Lục Phong dù không nói ra miệng nhưng trong lòng chắc chắn sẽ thấy không thoải mái.
Còn để Tô Lâm tự mình đi trừng phạt cấp dưới thì sẽ không có lo lắng đó, Tô Lâm để có được sự tha thứ của Lục Phong chắc chắn sẽ ra tay vô cùng nghiêm khắc.
Như vậy có thể tránh việc vì xử phạt quá nhẹ khiến Lục Phong không hài lòng.
Thứ hai, để phòng vạn nhất Lục Phong đưa ra hình phạt quá nghiêm khắc, lúc đó có chấp hành hay không thì đều khó xử.
Dù sao quá nghiêm trọng, trong lòng Tô Lâm chắc chắn cũng không vui, đây dù sao cũng là người của ông ta.
Ngay cả khi bị ép, Tô Lâm vẫn thi hành theo yêu cầu của Lục Phong, nhưng chắc chắn ông ta sẽ có ý kiến với Lục Phong.
Làm như vậy thì lại được ít hơn là mất.
Thậm chí vạn nhất đến lúc Tô Lâm vì việc này mà ngấm ngầm gây khó dễ cho Lục Phong, đẩy Lục Phong ra mặt đối lập với Tô gia thì Tô gia cũng sẽ tổn thất.
Cho nên, để Tô Lâm tự mình quyết định xử phạt cấp dưới là lựa chọn tốt nhất, và đó cũng chính là lý do khiến Lục Phong khâm phục Tô Cẩn Nhu.
Tô Lâm nghe Tô Cẩn Nhu nói, trong lòng nhanh chóng cân nhắc lợi hại, sau một hồi suy nghĩ, sắc mặt ông ta biến đổi, quay người lại lạnh lùng nói với Vương Chấn Vĩ đang quỳ trên mặt đất:
"Vương Chấn Vĩ, từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là người của bệnh viện Thần Hi nữa, lát nữa thì đi làm đơn xin nghỉ việc, ngoài ra, phải bồi thường cho Lục tiên sinh một trăm vạn tệ phí tổn thất tinh thần."
Vương Chấn Vĩ đang quỳ dưới đất nghe cấp trên mình nói lời kiên quyết như vậy thì nhất thời như bị sét đánh, mặt trong nháy mắt không còn chút máu nào, trắng bệch như tờ giấy.
Hắn há to miệng, dường như muốn cố sức giải thích điều gì, nhưng trong cổ họng như có gì đó nghẹn lại, ngập ngừng một hồi, cuối cùng vẫn không nói ra được, chỉ đành thất vọng chậm rãi gật đầu.
Trong lòng hắn hiểu rõ, sự việc đã đến nước này, dù hắn giãy giụa thế nào cũng vô ích, chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận cú sốc nặng nề này.
Tô Lâm nói xong, ánh mắt lại lạnh lùng liếc nhìn Vương Phú Quý đang quỳ bên cạnh, rồi tiếp tục nói với Vương Chấn Vĩ:
"Em trai ngươi tuy không phải là cấp dưới trực tiếp của ta, nhưng hôm nay nó phạm phải lỗi lầm tày đình như vậy, nhất định cũng phải bị trừng phạt."
"Bất quá về việc trừng phạt thì cứ để ngươi quyết định đi, ta hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, Lục tiên sinh địa vị rất lớn, ngươi tốt nhất nên nghĩ ra một cách trừng phạt nào đó đủ để lấy được sự tha thứ của cậu ta, nếu không, hậu quả sẽ không phải là thứ ngươi có thể gánh chịu đâu."
Vương Chấn Vĩ nghe xong thì người run lên bần bật, hắn quay đầu nhìn người em trai vốn đã không còn vẻ phách lối ngạo mạn lúc trước của mình, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng và hận thù.
Hắn không ngờ rằng, ngày thường mình ra sức bảo vệ em trai, hôm nay lại bị nó kéo vào tình cảnh bi đát này.
Nhưng sự việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể cắn răng, nhỏ giọng đáp với Tô Lâm: "Vâng, thưa ông Tô, tôi... Tôi biết phải làm thế nào rồi."
Vương Phú Quý đứng bên cạnh nghe vậy trong lòng cũng vô cùng sợ hãi, hắn há miệng run rẩy nhìn về phía Lục Phong, ánh mắt tràn đầy van xin, hy vọng có thể nhìn thấy dấu hiệu nguôi giận từ trên mặt Lục Phong, nhưng sắc mặt của Lục Phong vẫn bình tĩnh như thường, chỉ lặng lẽ quan sát mọi chuyện đang diễn ra.
Vương Chấn Vĩ chậm rãi đứng lên, hai chân vì quỳ lâu mà có chút bủn rủn, nhưng lúc này sự tức giận và tuyệt vọng trong lòng khiến hắn không còn để ý đến những điều đó nữa.
Hắn sắc mặt u ám đi đến trước mặt Vương Phú Quý, không nói hai lời, giơ tay lên quạt tới tấp vào mặt Vương Phú Quý không ngừng.
Mỗi một cái tát giáng xuống đều mang theo lòng hận thù và bất lực của hắn.
Mặt của Vương Phú Quý trong nháy mắt sưng phồng lên, khóe miệng cũng rỉ máu, nhưng dù mặt có đau đớn đến đâu, hắn cũng không dám tránh né dù chỉ một chút, chỉ đành im lặng mà chịu đòn.
Vương Chấn Vĩ vừa đánh vừa nghiến răng nghiến lợi mắng: "Đồ vô tích sự, ngày thường chỉ biết gây chuyện thị phi, lần này thì hay rồi, hại cả tao thảm rồi!"
Cứ như vậy, Vương Chấn Vĩ đã tát Vương Phú Quý mười mấy cái, tay hắn cũng run lên nhè nhẹ vì dùng sức quá độ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận