Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 24: Lần nữa đánh mặt Sở Phàm (length: 9525)

Mang theo Lục Yên Nhiên cùng Lâm Uyển, Lục Phong lái xe ra khỏi nhà.
"Nha đầu,...chờ khi nào ngươi muốn về thì nói ta một tiếng, ta cùng ngươi về nhà." Lục Phong chợt nhớ ra điều gì.
"A, thật hả, vậy thì tốt quá, cha mẹ ta nhớ ngươi lắm." Lục Yên Nhiên nghe vậy lập tức vui vẻ.
"Nhưng mà mấy ngày tới ngươi thấy gì thì giữ bí mật giúp ta, về nhà đừng nói lung tung, ta không muốn bọn họ lo lắng." Lục Phong đã sớm dặn dò Lục Yên Nhiên trước.
Hắn sợ đến lúc đó Lục Yên Nhiên nói bậy bạ, làm đại bá cùng thím giật mình.
Trong chớp mắt, Lục Phong đã đến khách sạn Đằng Long, vừa mới đỗ xe xong chuẩn bị bước vào thì lại gặp một người mà hắn không muốn gặp nhất: Sở Phàm. Mà Sở Phàm lúc này cũng thấy Lục Phong.
"Ồ, còn lái xe xịn nữa cơ đấy, dẫn hai em xinh tươi đến đây khoe mẽ à, xe này mướn hả?" Sở Phàm vừa thấy Lục Phong đã mỉa mai.
"Anh, đây là ai vậy?" Lục Yên Nhiên hỏi.
"Một tên tiện nhân thôi, mặc kệ hắn, chúng ta đi." Lục Phong không thèm để ý tới hắn, dù sao đứng ở độ cao khác nhau thì cảnh cũng khác, Lục Phong bây giờ lười cãi nhau với Sở Phàm.
Nhưng Lục Phong không quan tâm thì Sở Phàm lại càng lấn tới, nói với hai cô gái sau lưng Lục Phong:
"Hai vị mỹ nữ, các cô đừng để bị lừa nha, cái gã này là đồ nghèo rớt mồng tơi đó, chiếc Mercedes-Benz này chắc chắn là thuê, mang các cô đến khách sạn Đằng Long này chắc gì đã đủ tiền ăn."
Lúc này Lục Yên Nhiên và Lâm Uyển cũng đã hiểu ra, tên đàn ông đang nói không ngừng trước mặt chắc chắn là kẻ thù của Lục Phong, tự nhiên chẳng có vẻ mặt tốt với Sở Phàm.
"Chúng tôi thích thế, anh ấy nghèo chúng tôi vẫn nguyện ý đi theo, dù uống nước lã hai đứa tôi cũng theo anh ấy." Lục Yên Nhiên phản pháo lại ngay.
"Đúng vậy, anh Lục mang bọn tôi đến khách sạn lớn này xem cũng hay mà, cho bọn tôi mở mang tầm mắt." Lâm Uyển cũng tiếp lời.
Nghe hai cô gái nói, Sở Phàm nhất thời ngơ ngác, hắn thực sự không hiểu Lục Phong đã cho hai cô gái uống thuốc mê gì mà lại một mực bênh vực như thế.
Lục Phong nghe hai cô bé nói vậy liền lên tiếng: "Ta tuy không có nhiều tiền nhưng biết làm sao được, ai bảo ta đẹp trai cơ chứ."
Sở Phàm nghe mà cạn lời.
"Thế nào, cậu Sở thiếu gia đến đây làm gì, lại muốn mở tiệc chiêu đãi bạn học à?".
Nghe vậy Sở Phàm liền vênh mặt lên:
"Hôm nay là cha ta đến đây chiêu đãi khách, để ta đến chuẩn bị trước một chút, thế nào, đồ nghèo, ngoài lần trước ta rủ lòng thương mời các ngươi đến ăn cơm ra thì đời này các ngươi chắc không bao giờ dám bén mảng đến nơi như thế này đâu nhỉ".
Sở Phàm đang nói thì bị một giọng nói đột nhiên vang lên cắt ngang:
"Tiểu Phàm, con ở đó làm gì thế, bảo con làm việc xong chưa?". Một người trung niên dẫn theo một đám người đi đến.
Nghe cha mình hỏi, Sở Phàm vội vàng chạy đến, nói là mình đã giải quyết hết cả rồi, chỉ đợi bọn họ đến thôi.
Sở phụ nghe xong liền gật đầu, sau đó nhìn sang ba người Lục Phong:
"Đây là bạn của con sao?".
"Không phải, con sẽ không làm bạn với cái loại hay khoe mẽ này, lại còn dám đến đây giả bộ người tốt." Sở Phàm khinh bỉ nói.
Nghe con trai nói không phải bạn của hắn, Sở phụ liền đi ngay, dù sao phía sau còn có người hắn muốn chiêu đãi, ông không muốn phí thời gian vào mấy chuyện lặt vặt này.
Sở Phàm thấy cha đi cũng chẳng buồn trào phúng Lục Phong, vội vàng đi theo cha mình.
Nhìn mấy người đã đi xa, Lục Yên Nhiên mới hỏi: "Anh, vừa nãy là kẻ thù của anh sao?".
"Không, không phải, chỉ là một tên tiện nhân tự cho mình là đúng." Lục Phong thản nhiên nói.
"Đi thôi, chúng ta qua tiếp nhận cái khách sạn này." Lục Phong vừa cất bước đi.
"Cái gì? Cái gì gọi là tiếp nhận cái khách sạn này, cái khách sạn này là của anh sao?" Lục Yên Nhiên nghe vậy vội kéo Lâm Uyển đuổi theo.
Còn quản lý khách sạn bên này sớm đã nhận được thông báo, để biểu hiện một chút trước mặt ông chủ mới, quản lý trực tiếp mang theo nhân viên đứng ở cửa chờ đón Lục Phong.
Cha của Sở Phàm dẫn theo khách mời cũng đúng lúc đến cửa khách sạn, thấy tổng quản lý đang đứng ở đó, vội vàng nhiệt tình bước đến.
"Ôi chao, Trương tổng, sao dám làm phiền ngài đích thân ra đây đợi tôi vậy?" Cha Sở Phàm kích động nói, sau đó muốn bắt tay với quản lý khách sạn.
Mà vị quản lý khách sạn mặt mày ngơ ngác nhìn vẻ mặt nhiệt tình của cha Sở Phàm, vẫn ngơ ngác bắt tay.
Sở Phàm đứng phía sau, thấy cha mình thế mà được quản lý khách sạn Đằng Long đứng cửa đón thì trong lòng cũng vô cùng hớn hở.
"Cha mình giỏi thật."
Lúc này Lục Phong cũng đi tới, nhìn thấy Lục Phong, Sở Phàm vừa định châm chọc thì thấy quản lý khách sạn chạy nhanh đến, sau đó đứng trước mặt Lục Phong.
"Lục tổng tốt."
"Ừm, lần này đến cũng coi như ra mắt thôi, không cần long trọng thế." Thấy vẻ mặt long trọng của quản lý khách sạn cùng nhân viên, Lục Phong bình thản nói.
Nhìn thấy chỉ một câu nói của Lục Phong mà làm tổng quản lý liên tục gật đầu, Sở Phàm dụi dụi mắt, nghi ngờ mình chưa tỉnh ngủ, muốn về nhà ngủ thêm một giấc, vì cảnh tượng này hắn thấy quá mức không thật.
Nhưng chưa kịp để hắn phản ứng, Lục Phong đã sắp xếp mọi chuyện.
"Người này nhìn thấy chưa, sau này vĩnh viễn cho vào danh sách đen, không được để hắn xuất hiện ở khách sạn Đằng Long nữa."
Nói xong liền kéo hai cô bé đã kinh hãi đến mức không đi nổi bước vào khách sạn, khi đi ngang qua cha của Sở Phàm thì lại đột nhiên dừng bước.
"Còn người này nữa, cũng không được vào, có kỳ tử ắt có kỳ phụ, thượng bất chính hạ tắc loạn." Nói xong cũng không quay đầu bước vào khách sạn.
Chỉ để Sở Phàm và cha hắn ngơ ngác ở lại, kịp phản ứng quản lý vội vàng ngăn cha Sở muốn đi vào và nói:
"Thưa ông Sở, xin lỗi, vừa nãy Lục tổng của chúng tôi nói, ông và con trai ông từ nay về sau không được phép bước vào khách sạn Đằng Long, xin mời ông rời đi."
Nghe quản lý nói vậy, Sở Phàm vội vàng chạy đến trước mặt quản lý: "Trương tổng, anh đừng để tên nhà nghèo kia lừa, hắn chẳng qua là một thằng gà thôi, hắn có là cái thá gì chứ."
Ngay khi Sở Phàm vừa dứt lời thì sắc mặt quản lý đã lạnh xuống: "Bảo vệ đâu, đến đây, tống cổ thằng này ra ngoài cho tôi."
Quản lý ra lệnh cho bộ đàm, mấy người mặc đồng phục bảo vệ nhanh chóng chạy tới, sau đó lôi Sở Phàm đi.
Sở Phàm vừa bị lôi đi vừa không ngừng chửi mắng Lục Phong, đối diện với tất cả những chuyện này, cha của Sở Phàm vẫn chưa kịp phản ứng.
"Trương tổng anh làm gì vậy, hôm nay anh phải cho tôi một lời giải thích, bằng không thì đừng trách tôi không nể mặt ai đấy nhé."
Tuy rằng không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cha Sở vẫn dùng giọng điệu đe dọa quản lý khách sạn.
Quản lý khách sạn nghe ra ý trong lời cha Sở liền hừ lạnh một tiếng: "Ha ha, tôi gọi ông một tiếng ông Sở, ông cũng đừng tưởng mình to tát quá, đắc tội Lục tổng của chúng tôi, cẩn thận ông gánh không nổi đấy."
Nói xong xoay người rời đi, trước khi đi không quên sắp xếp để bảo vệ đừng cho cha Sở bước vào.
Đối diện với sự châm chọc của quản lý khách sạn, cha Sở tức giận mà không dám nói gì, bởi vì ông hiểu rõ thực lực của khách sạn Đằng Long, căn bản ông không dám chọc vào.
"Đi đi đi, chúng ta không ăn ở đây nữa, thứ gì đâu, mới nghe lời một thằng nhóc, cái họ Trương này có khác gì chó của người khác đâu chứ." Cha Sở thua người không thua trận, không muốn mất mặt trước mặt đối tác.
"Tạm biệt, ông Sở, thấy vẫn là thôi không hợp tác nữa vậy, hôm nay không những không được ăn mà còn theo ông chịu nhục như thế này."
"Mà con trai ông vừa nãy rõ ràng đã đắc tội với cái vị đại nhân vật trẻ tuổi kia, bọn tôi mà còn hợp tác với ông, nhỡ bị đại nhân vật kia để ý thì xong đời." Đối tác vừa nói xong liền đi ngay, không cho cha Sở cơ hội níu kéo.
"Này này này, đừng đi mà, chúng ta thương lượng lại đi."
Cha Sở còn muốn kéo níu, nhưng đối tác đã lên xe đi mất.
Nhìn đối tác đã đi xa, lại nghĩ đến chuyện đã đắc tội đại nhân vật của khách sạn Đằng Long, cha Sở tức đến không có chỗ phát tiết, đúng lúc này Sở Phàm lại chạy về.
"Cha, mấy cái đối tác của cha đâu cả rồi ạ?" Sở Phàm hỏi.
"Cha, cha sao vậy?" thấy cha không trả lời mình, ngược lại nhìn chằm chằm mình với ánh mắt như nhìn kẻ thù, Sở Phàm sợ hãi lùi về sau mấy bước.
"Bốp!"
Một bàn tay giáng lên mặt Sở Phàm.
"Ngươi còn có mặt mũi gọi ta là cha à." Cha của Sở Phàm giống như dã thú gầm lên, sau đó túm lấy Sở Phàm đấm đá túi bụi, đánh ròng rã nửa giờ mới bị xe cứu thương lôi đi.
Còn Lục Phong lúc này đã được quản lý dẫn vào phòng VIP đỉnh cấp của tập đoàn Đằng Long, một căn phòng từ trước đến nay không bao giờ mở cửa cho người ngoài...
Bạn cần đăng nhập để bình luận