Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 322: Cái này phí dụng có phải hay không có chút quá cao (length: 7622)

Dương Chí trên trán cũng bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, hắn không nghĩ tới người tình bé nhỏ của mình lại gây ra phiền toái lớn như vậy.
Hắn quay đầu nhìn về phía Triệu Hiểu Lệ, trong mắt tràn đầy trách cứ. Triệu Hiểu Lệ càng là thân thể mềm nhũn, suýt nữa ngồi bệt xuống đất.
"Lục tiên sinh, cái này... cái này chi phí có phải hơi quá cao không?" Dương Chí cố chấp, dùng giọng run rẩy hỏi.
Lục Phong lạnh lùng liếc hắn một cái: "Cao? Xe của ta là bản giới hạn toàn cầu, linh kiện đều là đặt làm riêng, hơn nữa còn là do tổng bộ Pagani phái người đến bảo hành. Cái giá này đã là thấp nhất rồi."
Triệu Hiểu Lệ lúc này đã hoàn toàn hoảng loạn, nàng khóc lóc van xin: "Lục tiên sinh, tôi thật không biết lại thành ra như vậy, tôi thật không cố ý. Xin ngài, có thể bớt chút được không."
Lục Phong nhìn dáng vẻ thút thít của Triệu Hiểu Lệ, trong lòng không chút thương hại. Hắn không phải người nhẫn tâm, nhưng hành động ngông cuồng trước đó của Triệu Hiểu Lệ thực sự đã chạm đến giới hạn của hắn.
"Ta cho các ngươi ba ngày, nếu như vẫn không thể bồi thường, đừng trách ta không khách khí." Lục Phong lạnh nhạt nói.
Trong lòng Triệu Hiểu Lệ lúc này tràn ngập hối hận. Nàng hồi tưởng lại hành động ngông cuồng của mình lúc trước, nếu lúc đó có thể thu liễm một chút, không xúc động như vậy, có lẽ đã không xảy ra chuyện này.
Nàng đã từng cho rằng có Dương Chí chống lưng, liền có thể ngang dọc ở Ma Đô, nhưng bây giờ nàng mới ý thức được mình đã sai lầm biết bao.
Ma Đô quá thâm trầm, sâu đến nỗi có thể dễ dàng dìm chết nàng.
Triệu Hiểu Lệ nước mắt không ngừng rơi xuống, giọng nghẹn ngào: "Tôi biết sai rồi, Lục tiên sinh, tôi thật sự biết sai rồi. Lúc đó tôi không nên kiêu ngạo như vậy, tôi... thật hối hận quá."
Dương Chí đứng bên cạnh nhìn Triệu Hiểu Lệ, trong lòng cũng ngổn ngang trăm mối.
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại: "Lục tiên sinh, chúng tôi thật sự vô cùng xin lỗi, chúng tôi... chúng tôi nguyện ý chịu trách nhiệm."
Sự việc đã đến nước này, hắn căn bản không trốn tránh được, nếu như bồi thường tiền còn tốt, biết đâu đến lúc đó Lục Phong sẽ không so đo với bọn họ, bọn họ còn có thể bình an vô sự.
Nhưng nếu họ không bồi thường tiền, vậy chẳng khác nào trực tiếp chọc giận Lục Phong, một đại gia có thể lái chiếc xe giới hạn duy nhất toàn cầu thì việc nghiền nát cái gọi là tứ công tử Ma Đô của hắn chẳng khác nào trò trẻ.
Lục Phong liếc nhìn Dương Chí, ngữ khí vẫn lạnh lùng: "Nếu xin lỗi có tác dụng, thì cần gì đến cảnh sát? Ta cho các ngươi thời gian, đừng để ta thất vọng, nếu không ta cũng không dám đảm bảo sẽ không làm gì các ngươi."
Nghe thấy Lục Phong mang theo giọng đe dọa, Dương Chí sợ đến run rẩy cả người: "Lục tiên sinh, ngài cứ yên tâm, trong vòng ba ngày tôi nhất định sẽ gom đủ tiền cho ngài."
Lục Phong liếc nhìn hắn, không nói gì, quay người rời đi.
Những người khác thấy vậy cũng lần lượt rời đi, chỉ còn lại hai người bọn họ vẫn còn đứng đó.
Dương Chí nhìn cô bạn gái đang sợ hãi, nhất thời giận không chỗ trút, tiến lên đá một cú.
"Mẹ kiếp, sớm đã bảo mày đừng quá ngông cuồng rồi, cái đồ thích khoe mẽ, không chịu nghe, bây giờ thì chọc tới đại gia rồi, cứ việc mà thành thật đi."
Triệu Hiểu Lệ bị Dương Chí đá một cú ngã lăn, cũng không dám né tránh, nàng còn phải dựa vào Dương Chí để trả tiền mà, nếu như Dương Chí không giúp nàng thì với số tiền 650 vạn trên trời này nàng thật không có cách nào.
Cho dù nàng đi bán dâm, một vạn tệ một giờ thì cũng không thể nào trong vòng ba ngày kiếm đủ 650 vạn được.
Huống hồ nàng còn không đáng giá nhiều tiền như vậy.
...
"Lưu quản lý, lát nữa ta sẽ phái người đến lấy xe đi, tiền ta sẽ chuyển cho anh."
Lục Phong nói một câu rồi dẫn mấy cô nàng lên xe.
Chưa lên xe, Lục Yên Nhiên đã không nhịn được.
"Anh ơi, cái xe Pagani của anh tiền sửa chữa thật sự cần 650 vạn sao?"
"Đúng đó, cái này là đang sửa xe vàng hay sao vậy?"
Trịnh Nhã Hàm cũng kinh ngạc hỏi.
Lục Phong thấy dáng vẻ kinh ngạc của mấy cô nàng, liền gật đầu, cười giải thích: "Cái xe này là bản giới hạn toàn cầu, hơn nữa chỉ có duy nhất một chiếc thôi."
"Linh kiện đều là đặt làm riêng, bảo hành còn phải do tổng bộ Pagani phái người đến. Cái giá này thật không cao đâu."
"Oa"
Bốn cô gái nhỏ nghe được chiếc xe này lại là duy nhất trên toàn cầu, trong lòng nhất thời dậy sóng, đến cả Lâm Uyển vốn luôn bình tĩnh cũng không thể giữ nổi vẻ điềm nhiên.
Lục Yên Nhiên có lẽ chỉ kinh ngạc trước giá trị chiếc xe, nhưng Lâm Uyển thực sự kinh ngạc trước ý nghĩa đằng sau chiếc xe này.
Bởi vì loại xe bản giới hạn này vốn rất khó mua, có khi căn bản không phải có tiền là mua được, còn phải có năng lực rất lớn mới được.
Huống hồ xe của Lục Phong còn là duy nhất trên toàn cầu, điều này khiến độ khó khi mua sắm tăng lên đáng kể.
Chắc chắn có vô số đại gia thèm muốn chiếc xe này, nhưng vẫn bị Lục Phong mua được, ý nghĩa đằng sau đó thật quá sâu sắc.
"Rốt cuộc anh là ai vậy, tại sao lại mạnh mẽ và bí ẩn như vậy?"
Lâm Uyển lén nhìn Lục Phong, thầm nghĩ trong lòng.
Sau khi rời khỏi cửa hàng 4S, Lục Phong dẫn mấy cô gái nhỏ đi rất nhiều nơi, mãi đến tận chiều tối mới dừng lại.
"Mệt quá à, anh ơi, chúng ta đi ăn cơm đi, em đi cả ngày đói bụng quá."
Lục Yên Nhiên nằm trên xe, vẻ mặt mệt mỏi nói, còn Lâm Uyển tuy không nói gì nhưng lại dùng ánh mắt uể oải nhìn Lục Phong.
Lục Phong nhìn hai người mệt mỏi rã rời, bất đắc dĩ lắc đầu: "Mấy người đúng là sinh viên yếu ớt đó, mới đi có chút đã kêu mệt."
Nghe thấy lời này, cả Lâm Uyển và Lục Yên Nhiên đều nhìn Lục Phong như nhìn quái vật.
Đặc biệt là Lục Yên Nhiên, cô không ngờ anh trai mình chỉ mới không gặp một thời gian mà lại trở nên trâu bò như vậy, phải biết rằng lần đầu tiên đến Ma Đô, Lục Phong đi dạo phố với họ còn kêu mệt mà.
"Anh ơi, anh là quái vật à, sao đi cả ngày mà vẫn còn sung sức thế?"
"Ha ha ha, ta đâu có giống mấy người, các ngươi ngày ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, còn ta ngày nào cũng tập thể dục."
Lục Phong vừa cười vừa nói, sau đó lập tức bảo An Phong lái xe đến Thính Vũ Hiên để ăn cơm.
Xe chạy khoảng hai mươi phút thì dừng lại trước một tòa kiến trúc cổ kính, màu sắc xưa cũ.
Và đây cũng là một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất ở Ma Đô, Thính Vũ Hiên, chuyên về các món ăn cổ điển.
Thật ra thì đây là lần đầu Lục Phong đến đây, trước giờ toàn nghe Trần Thiến nói đồ ăn ở đây rất ngon, nên lần này anh dứt khoát dẫn mấy cô em đến thử.
"Hoan nghênh quý khách."
Vừa vào cửa đã có một cô nhân viên phục vụ xinh xắn nhiệt tình tiến đến đón.
"Xin hỏi quý khách đi mấy người?"
"Năm người."
Lục Phong nói một cách tùy ý.
"Mấy vị chọn phòng riêng hay sảnh lớn?"
"Sảnh lớn đi, ta thấy cảnh quan nơi này cũng không tệ, các ngươi thấy sao?"
"Chúng ta nghe anh."
Đối diện với câu hỏi của Lục Phong, Lục Yên Nhiên trả lời.
Sau khi xác định vị trí muốn ngồi, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến một chỗ khá yên tĩnh ngồi xuống.
Lập tức lại có một nhân viên mặc trang phục phục vụ mang ra mấy cuốn thực đơn, lần lượt đưa cho mọi người...
Bạn cần đăng nhập để bình luận