Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 612: Nhà chúng ta xong (length: 7452)

Vốn đang định hút thuốc, Lưu Phi Vũ nghe thấy vậy liền vội bóp tắt điếu thuốc.
"Thôi đổng, tôi là Lưu Phi Vũ, ngài gọi điện thoại đến có việc gì không?"
Hắn thận trọng dò hỏi.
Dù sao hắn cũng là một quản lý của tập đoàn Thiên Phong, ở toàn bộ tập đoàn cũng xem như thuộc tầng lớp trung, nhưng khi đối mặt với ông chủ lớn của tập đoàn, hắn vẫn không khỏi căng thẳng.
Ở đầu dây bên kia, Thôi Ngọc nghe thấy không gọi nhầm số thì liền đi thẳng vào vấn đề.
"Anh quản lý Lưu, có người tố cáo anh lợi dụng chức vụ tham ô công quỹ, có chuyện này không?"
"Ầm ầm!"
Lời này như tiếng sấm bên tai Lưu Phi Vũ, đến nỗi cái bật lửa trong tay rơi xuống đất cũng không biết.
Một lúc lâu sau, hắn mới phản ứng lại, vội vàng giải thích.
"Thưa đổng sự trưởng, không có đâu, ngài minh xét cho tôi."
"Hừ, anh nói không có, vậy sao lại có người tố cáo anh?"
Thôi Ngọc hừ lạnh một tiếng, ra vẻ khinh thường.
Mặc dù Lục Phong lúc nói cho ông ta việc Lưu Phi Vũ tham ô không hề đưa ra chứng cứ nào, nhưng trong lòng ông ta hết mực tin tưởng.
Không vì gì khác, chủ yếu là vì địa vị của Lục Phong quá cao, đừng nói muốn xử lý một tên quản lý nhỏ dưới trướng, cho dù là xử lý ông ta cũng không cần tốn nhiều công sức, chỉ cần vung tay một cái là xong.
Thấy đổng sự trưởng không tin mình, Lưu Phi Vũ trong lòng bắt đầu lo lắng.
Hắn bắt đầu nghi ngờ có phải hay không có kẻ thù trong lúc làm việc cố tình vu khống mình.
Nơi nào có người, nơi đó có giang hồ, công ty cũng không ngoại lệ. Hắn từ một nhân viên nhỏ bò lên được vị trí quản lý, trong quá trình đó chắc chắn đắc tội không ít người.
Lần tố cáo này rất có thể là do những người đó gây ra, còn về Lục Phong thì căn bản không nằm trong phạm vi nghi ngờ của hắn.
Tuy rằng thằng cháu này của hắn rất láu cá, nhưng việc tham ô của hắn được làm kín đáo vô cùng, đến vợ hắn là Lục Ngọc Hà còn không biết, một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch thì làm sao mà biết được.
"Đổng sự trưởng, tôi thật sự không có tham ô, cái việc tố cáo đó rất có thể là vu khống thôi, ngài cũng biết đấy, tôi từ một nhân viên nhỏ được cất nhắc lên làm quản lý, chắc chắn đắc tội rất nhiều người."
"Chắc chắn là bọn họ vu oan đấy thôi."
Lưu Phi Vũ vội vàng kêu oan, trước khi có chứng cứ xác thực, có đánh chết hắn cũng không nhận.
Dù sao tội danh tham ô không hề nhỏ, lỡ mà không cẩn thận là phải ngồi tù, một khi hắn nhận tội thì ít nhất cũng phải năm năm bóc lịch.
"Lưu Phi Vũ, anh chắc chắn mình không có tham ô chứ? Tôi xem anh cũng lập được không ít công cho công ty nên cho anh một cơ hội nữa, nếu anh vẫn không chịu nhận thì đừng trách tôi không khách khí!"
Thôi Ngọc mặt lạnh tanh, nói giọng âm trầm.
Nhưng sự tình đến nước này, Lưu Phi Vũ làm sao có thể vì mấy câu đó mà từ bỏ kháng cự.
Thấy đối phương vẫn cứng đầu như vậy, Thôi Ngọc đành phải dùng đến chiêu cuối.
"Nếu anh không nói, tôi sẽ gọi điện cho Tần Du, anh ta là cấp trên trực tiếp của anh, chắc hẳn biết không ít chuyện của anh đấy, đến lúc đó thì đừng trách tôi không nể tình nữa."
Lưu Phi Vũ nghe Thôi Ngọc định gọi điện cho Tần Du thì lập tức cảm thấy một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu, máu toàn thân dường như đông cứng lại.
Mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, môi run rẩy kịch liệt, nửa ngày không thốt nên lời.
"Đổng sự trưởng... Đổng sự trưởng..." Hắn khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của mình, nhưng vì quá sợ hãi mà giọng bị đứt quãng, "Ngài... Ngài đừng gọi cho Tần tổng, hắn... hắn..."
Trong đầu hắn liên tục hiện lên những cảnh tượng mình cùng Tần Du tham ô, những bí mật đó một khi bị lộ thì hắn sẽ tiêu đời.
Lưu Phi Vũ hiểu rõ, Tần Du là kẻ vì lợi mà làm tất cả, một khi sự việc bị bại lộ, để bảo toàn bản thân chắc chắn hắn ta không ngần ngại mà đẩy hắn ra chịu trận.
Vốn dĩ cả hai là châu chấu trên một sợi dây, nhưng bây giờ sợi dây này lại sắp siết cổ hắn, còn Tần Du thì có khả năng chạy thoát.
Lòng bàn tay hắn đầy mồ hôi lạnh, tim đập như đánh trống trong lồng ngực, mỗi nhịp như đếm ngược tới tử thần.
"Đổng sự trưởng, tôi... tôi thật sự bị oan, xin... xin đừng hỏi Tần tổng." Hắn nỗ lực vùng vẫy lần cuối, nhưng sự giải thích vô lực đó lộ rõ vẻ nhạt nhẽo trước sự nghi ngờ của Thôi Ngọc.
Thôi Ngọc nhướng mày, trong ánh mắt lóe lên một tia hiểu rõ, "Sao? Anh sợ hãi đến vậy, xem ra lời tố cáo là sự thật rồi."
"Vâng... Là thật... Xin lỗi... Thưa đổng sự trưởng, tôi đã làm ngài thất vọng."
Lưu Phi Vũ bất lực dựa vào tường, định lấy thuốc lá trong túi ra, dùng nicotin để trấn áp sự sợ hãi trong lòng, nhưng tay hắn run quá mạnh, căn bản không thể nào điều khiển được.
Thôi Ngọc ở đầu dây bên kia nghe hắn thừa nhận, trong lòng cũng thở phào một hơi.
"Vì anh đã thừa nhận rồi thì tôi vẫn giữ lời hứa trước đó, tôi cho anh hai ngày để nộp lại toàn bộ số tiền đã tham ô, đồng thời phạt anh một năm tiền lương, anh có phục không?"
"Phục, tôi phục, thưa đổng sự trưởng, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị đủ tiền."
Lưu Phi Vũ vốn đã tuyệt vọng, nghe vậy nhất thời trong lòng lại dấy lên hy vọng.
Ban đầu hắn tưởng rằng lần này mình sẽ phải ngồi tù, dù sao theo số tiền tham ô thì hắn đã đủ tiêu chuẩn phải nhập khám, mà lại ít nhất là năm năm.
Không ngờ rằng chỉ phải trả lại tiền tham ô, cộng thêm phạt một năm lương, so với việc phải ngồi tù thì hình phạt này thật sự là quá nhẹ.
Hoàn thành nhiệm vụ Lục Phong giao cho, Thôi Ngọc không nói gì thêm với Lưu Phi Vũ mà trực tiếp cúp máy.
Ông ta còn phải báo cáo lại cho Lục Phong đây.
Ở một bên khác, Lục Ngọc Hà đang ngồi trên ghế sô pha khóc lóc, nhìn thấy chồng cuối cùng cũng cúp điện thoại thì vội vàng mở cửa ban công đi vào.
Mọi chuyện vừa mới xảy ra cô đều thấy hết, chỉ là lúc đó Lưu Phi Vũ chưa cúp máy, cho nên cô cũng không trực tiếp xông vào.
"Phi Vũ, rốt cuộc là sao vậy, vừa rồi anh như bị điên thế?"
Lục Ngọc Hà nhìn chồng đang ngồi dưới đất, cũng chẳng buồn khóc nữa.
Sau khi đắc tội mẹ và anh trai, người duy nhất cô có thể dựa vào bây giờ cũng chỉ có chồng mà thôi.
Lưu Phi Vũ nghe vậy, cười khổ một tiếng rồi nói: "Nhà ta xong rồi." Ánh mắt hắn trống rỗng, như thể sinh mệnh đã bị rút cạn ở giây phút này.
Lục Ngọc Hà giật mình trong lòng, vội vàng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra? Anh mau nói đi!" Giọng cô đầy lo lắng và hoảng sợ, hai tay bất giác nắm chặt cánh tay Lưu Phi Vũ.
Lưu Phi Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi nói ra: "Anh... Anh đã tham ô tiền của công ty, vừa rồi đổng sự trưởng biết được rồi, anh đã nhận. Ông ấy yêu cầu anh phải trả lại toàn bộ tiền tham ô trong vòng hai ngày, còn phải phạt anh một năm lương."
Lục Ngọc Hà trợn tròn mắt, mặt mày đầy vẻ khó tin, "Cái gì? Tham ô? Sao anh có thể..." Cô vừa định nói sao anh có thể thừa nhận, nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của chồng, lời đến khóe miệng lại chỉ có thể nuốt xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận