Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 11: Họp lớp (length: 11820)

Chiếc Maybach phía trên, "Tiểu thư, lão gia vừa gọi điện tới." Thư ký ngồi trên xe nói với Trầm Túc Diên đang ở hàng ghế sau.
"Có chuyện gì?" Trầm Túc Diên lạnh lùng đáp lời.
"Lão gia hỏi khi nào thì cô về đế đô, ông ấy và phu nhân đều rất nhớ cô."
"Ngươi gọi lại cho bọn họ, nói ta qua một thời gian ngắn nữa sẽ về." Trầm Túc Diên nghe thư ký nói xong thì đáp.
"Đúng rồi, chuyện hôm nay ta không muốn để lộ ra ngoài, nếu để cha mẹ ta biết, các ngươi hẳn rõ tính cách của ta." Trầm Túc Diên thản nhiên nói thêm.
"Dạ, tiểu thư." Thư ký vội vàng trả lời.
Nói xong, Trầm Túc Diên lại nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng lại nghĩ đến khoảng thời gian ở cùng Lục Phong hôm nay, đột nhiên như chợt nhớ ra chuyện gì đó vui vẻ, khóe miệng hơi nhếch lên một chút.
"A Phong, trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu." Trầm Túc Diên lẩm bẩm nói.
Về đến nhà, Lục Phong vừa ngả lưng lên giường thì điện thoại lại vang lên.
"Lão Lục, tối nay họp lớp, cậu đừng đến muộn đấy." Trong điện thoại vang lên giọng của Trương Khải.
"Tối nay sao? Được, ta biết rồi." Lục Phong đáp.
"Địa chỉ là khách sạn Đằng Long." Trương Khải nói thêm.
"Chỗ sang trọng thế cơ à, ví tiền của các bạn học chịu được không?" Lục Phong nghe nói là khách sạn Đằng Long thì nghi hoặc hỏi.
Phải biết rằng, khách sạn Đằng Long ở Ma Đô cũng rất nổi tiếng, tùy tiện một bàn ăn cũng đã hai ba vạn tệ, đó là còn ở phòng thường, nếu ở phòng cao cấp thì một bàn cũng phải hai mươi vạn trở lên, chưa kể đến những phòng VIP hạng nhất, giá còn trên trời nữa.
"Không sao đâu, không cần chúng ta trả tiền, lớp trưởng bao hết." Trương Khải nghe Lục Phong nghi vấn thì vui vẻ đáp.
"Vậy được, ta biết rồi."
Nghe Trương Khải nói là lớp trưởng chi tiền, Lục Phong cũng giải đáp được thắc mắc, hắn biết nhà lớp trưởng Sở Phàm rất giàu, gia sản của cha Sở Phàm cũng phải trên 1 tỷ tệ.
Cúp điện thoại, Lục Phong cũng thỏa nguyện mở game chuẩn bị vào 'đại sát tứ phương'.
Đến khi trời dần tối,
Sau khi nhà chính trong game bị phá hủy, Lục Phong cũng kết thúc chuỗi thua bảy trận liên tiếp.
"Mẹ kiếp, đồng đội kiểu gì thế, toàn bọn gà mờ."
Lục Phong không ngừng cằn nhằn, sau đó mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài dự họp lớp.
Hoàng hôn ngày hè, ánh tà dương ngả về tây, những tia nắng cuối cùng không còn quá chói mắt, nhu hòa hòa vào ráng chiều tuyệt đẹp khiến lòng người xao động.
Lục Phong đến đúng giờ tại cửa khách sạn.
"Lão Lục, ở đây!" Trương Khải vẫy gọi Lục Phong từ xa.
Nhìn thấy Trương Khải đang gọi mình, Lục Phong lập tức đi tới.
"Tên nhóc cậu, đến muộn vậy, mọi người sắp đến đông đủ cả rồi." Trương Khải khoác vai Lục Phong nói, bên cạnh còn có Trương Lợi.
"Chơi game ham quá nên lỡ giờ." Lục Phong giải thích.
"Thôi được rồi... lát nữa nói tiếp, chúng ta vào trước đi." Trương Lợi lên tiếng.
Tiếng cửa mở răng rắc, ba người Lục Phong đi vào phòng.
Lục Phong vừa vào phòng, các bạn học liền nhiệt tình lên tiếng: "Đây không phải Lục đại giáo thảo sao, một thời gian không gặp lại đẹp trai ra rồi nha." Một cô gái mặc váy đen gợi cảm trêu chọc.
"Đúng đấy, với tài năng và tướng mạo của đại giáo thảo, chắc chắn tìm được một công việc tốt rồi." Một chàng trai đeo kính đen cũng hùa theo.
"Haha, mọi người lâu rồi không gặp." Lục Phong chào hỏi đáp lại.
"Thôi thôi, mọi người ngồi xuống nói chuyện đi." Trương Khải kéo Lục Phong tìm chỗ ngồi.
"Sao không thấy Sở Phàm đâu?" Lục Phong hỏi Trương Khải.
"Lớp trưởng đi tìm quản lý khách sạn rồi." Trương Khải vừa mở chai nước đưa cho Lục Phong vừa trả lời.
Vì mới tốt nghiệp chưa được bao lâu, các bạn học vẫn còn khá thân thiết nên không khí rất nhanh chóng trở nên náo nhiệt, mọi người tụm năm tụm ba trò chuyện, chủ đề chủ yếu là mấy chuyện bát quái, tình cảm và công việc.
Khi mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì Sở Phàm mở cửa bước vào, vừa nhìn thấy Lục Phong, liền cất giọng: "Ồ, đây chẳng phải đại giáo thảo bị đá à, sao giờ mới đến thế, tôi còn tưởng cậu không dám đến cơ, lát nữa nhớ tự phạt ba ly đấy."
Sở Phàm lập tức mỉa mai.
Nghe Sở Phàm trêu chọc mình, Lục Phong cũng không chịu thua đáp lại: "Chỉ có ngươi thì có tư cách gì bắt ta tự phạt ba ly? Ngươi là thứ gì chứ?".
Các bạn học bên cạnh thấy hai người lời qua tiếng lại, lập tức im lặng trở lại, dù sao Lục Phong và Sở Phàm đều là nhân vật nổi tiếng ở trường, một người có tiền, một người có nhan sắc, hai người vốn dĩ không hợp nhau từ khi còn đi học.
"Thôi đi, một kẻ bị đá vứt đi thôi, để cậu uống rượu đã là nể mặt lắm rồi." Sở Phàm nói ba câu đều không rời chủ đề 'bị đá'.
"Sở Phàm, ngươi cũng đừng quá đáng ức hiếp người, chuyện này Lục Phong cũng là người bị hại mà thôi" Lúc này, một nữ sinh mặc vớ đen bên cạnh không nhịn được lên tiếng.
Các bạn học xung quanh thấy có người đứng ra bênh vực Lục Phong cũng không mấy ngạc nhiên, dù sao trước đây hễ Lục Phong bị Sở Phàm nhắm vào, các nữ sinh trong lớp đều sẽ đứng ra giúp Lục Phong đáp trả, chẳng trách, ai bảo Lục Phong đẹp trai cơ chứ.
"Ngươi ngoài chuyện này ra, còn có thể nói gì khác không? Một kẻ phế vật chỉ biết dựa vào cha, có mặt mũi gì mà nói ta" Lục Phong mở miệng phản kích.
Thấy hai người càng lúc càng hăng máu, các bạn học khác vội vàng kéo hai người ra.
Sau khi Sở Phàm ngồi xuống, mọi người cũng nhanh chóng chia thành hai nhóm, một nhóm vây quanh Sở Phàm, một nhóm vây quanh Lục Phong.
Chỉ là số người vây quanh Lục Phong ít hơn Sở Phàm rất nhiều, dù sao mọi người tốt nghiệp một thời gian, cũng coi như đã nếm trải sự đời, đều hiểu một đạo lý, đó là muốn lăn lộn trong xã hội phải xem ai có tiền chứ không phải đẹp trai.
Vừa khéo nhà Sở Phàm lại có tiền, nên mọi người đều muốn vây quanh Sở Phàm, còn Lục Phong bên này, chỉ có Trương Khải, Lưu Lợi và hai ba nữ sinh, trong đó có cô nàng mặc vớ đen.
"Nói nhỏ thôi, giáo thảo Lục của chúng ta bây giờ đang độc thân đấy, ngươi không tranh thủ nắm bắt cơ hội thử xem đi" Một cô bạn khác nói với cô nàng vớ đen.
"Ta cũng muốn thử xem, chỉ không biết bạn Lục Phong có đồng ý không thôi" Hứa Khẽ Nói vừa cười vừa nói.
Nghe hai cô gái trò chuyện, Trương Khải và Lưu Lợi cũng hùa vào nói: "Thử xem đi Lão Lục, ngươi định thủ tiết bao lâu nữa đây".
Lục Phong nghe bọn họ nói liền vội vàng xua tay từ chối:
"Ta mới tốt nghiệp chưa ổn định, tạm thời không nghĩ chuyện yêu đương."
Nghe vậy, trong mắt cô gái tên Hứa Khẽ Nói hiện lên vẻ thất vọng.
Ngay khi Lục Phong vừa dứt lời, không hiểu sao trong đầu lại bất giác hiện lên bóng hình Thẩm Túc Diên, Lục Phong lắc đầu vội vàng gạt bỏ hình ảnh đó.
Đùa thôi, Thẩm Túc Diên là ai chứ, đó là băng sơn mỹ nhân có tiếng, hơn nữa lai lịch lại rất thần bí.
Phải biết rằng những cậu ấm cô chiêu nghịch tử trong trường chẳng có ai dám mon men tới gần Thẩm Túc Diên, qua chuyện này có thể thấy Thẩm Túc Diên chắc chắn có lai lịch lớn.
Ngay khi Lục Phong đang nghĩ đến chuyện của Thẩm Túc Diên thì cửa lại cạch một tiếng mở ra.
"Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn" Một giọng nói êm tai vang lên, chính là giáo hoa Thẩm Túc Diên.
"Oa, đại giáo hoa cuối cùng cũng đến rồi" Có nam sinh reo lên.
Nếu Lục Phong đến khiến các nữ sinh vui vẻ thì Thẩm Túc Diên đến không thể nghi ngờ khiến các nam sinh hưng phấn, dù sao ai chẳng muốn "cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga" cơ chứ.
"Không thử làm sao biết, nhỡ Thẩm Túc Diên lại thích mẫu người như ta thì sao?" Các nam sinh thầm nghĩ.
"Bạn Thẩm đến bên này đi."
"Đại giáo hoa Thẩm ngồi ở đây đi."
Các nam sinh xung quanh đồng loạt tranh nhau mời mọc.
Ngay cả Sở Phàm cũng lộ ra nụ cười mà hắn cho là đẹp trai nhất nói: "Bạn Thẩm, bên này ta vừa hay có chỗ trống, bạn đến bên này ngồi đi".
Ai ngờ Thẩm Túc Diên thậm chí còn không thèm nhìn hắn, mà đi thẳng về phía Lục Phong.
Các nam sinh nhìn cảnh tượng này mà lòng tan nát.
"Chẳng lẽ lạnh lùng như Thẩm Túc Diên cũng bị Lục Phong 'hớp hồn' sao?"
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu toàn bộ nam sinh ở đó.
"Bạn Lục, tôi ngồi chỗ này được không?" Thẩm Túc Diên nở nụ cười đủ sức "đốn tim" tất cả các nam giới, nhẹ nhàng nói.
Nhìn Thẩm Túc Diên chủ động bắt chuyện với Lục Phong, các nam sinh hận không thể giết Lục Phong ngay tức khắc.
"Đương nhiên được"
Lục Phong nhìn Thẩm Túc Diên, thoải mái đồng ý, thế là Thẩm Túc Diên ngồi xuống bên cạnh Lục Phong.
Lúc này, Sở Phàm đang ngồi một bên, nhìn thấy Thẩm Túc Diên ngồi cạnh Lục Phong cũng lộ vẻ mặt muốn giết người, dù sao ai trong trường cũng biết Sở Phàm thích Thẩm Túc Diên.
Nhìn Lục Phong và Thẩm Túc Diên nói chuyện rất vui vẻ, Sở Phàm thấy rất khó hiểu, dù sao hồi còn đi học, hai người họ không thân thiết như vậy.
"Không thể nào"
Sở Phàm thầm nghĩ, người khác không biết Thẩm Túc Diên, hắn thì biết rõ.
Hồi Thẩm Túc Diên mới chuyển tới trường đại học, trường đã đặc biệt mở một buổi lễ đón, sau đó đám công tử bọn họ đều được cha mẹ đón về.
Đặc biệt là nghĩ đến những lời cha hắn nói trên xe, Sở Phàm lại càng ngớ người.
"Ngươi bình thường thế nào ta mặc kệ ngươi, nhưng là cái này Trầm Túc Diên ngươi ngàn vạn không thể trêu chọc, nếu không ta tự mình đem ngươi dìm đến Hoàng Phố Giang bên trong".
Đây là cha của Sở Phàm nói, nhưng cha cũng đã nói, nếu như hắn có thể đường hoàng theo đuổi được Trầm Túc Diên, vậy chính là kỳ ngộ lớn nhất đời hắn.
Khi Sở Phàm hỏi thăm lai lịch của Trầm Túc Diên, cha hắn chỉ nói một câu, liền khiến Sở Phàm kinh hãi toát mồ hôi lạnh.
"Nàng tài giỏi đến mức người đứng đầu Ma Đô đích thân gọi điện thoại, cũng là người đứng đầu đích thân ra lệnh cấm không ai được phép quấy rầy đến nàng".
"Bằng không ngươi nghĩ rằng vì sao chúng ta đột nhiên muốn đón các ngươi về nhà, chẳng phải sợ các ngươi đụng phải người không nên đụng, khiến cho nhà tan cửa nát hay sao?"
Mỗi lần nghĩ đến lời cha nói, Sở Phàm đều kinh hãi, đây là người đứng đầu Ma Đô, chỉ cần tiến thêm nửa bước nữa thôi là vào tới cái nơi kia, nhân vật như vậy mà vì Trầm Túc Diên gọi điện thoại hộ tống.
Có thể thấy địa vị của Trầm Túc Diên lớn đến mức nào.
"Nếu mình thật có thể nhận được sự ưu ái của Trầm Túc Diên, thì mình thật sự phất lên" Sở Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng vừa quay đầu nhìn thấy dáng vẻ Trầm Túc Diên nói chuyện vui vẻ với Lục Phong, Sở Phàm lại khó chịu muốn chết.
Đang lúc Sở Phàm nghĩ cách làm Lục Phong bẽ mặt thì cửa lại bị đẩy ra.
"Mọi người khỏe, xin lỗi nha, bị kẹt xe, tới trễ" một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào.
Còn Lục Phong đang nói chuyện với Trầm Túc Diên nghe thấy giọng nói này cũng đột nhiên ngẩng đầu lên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận