Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 199: Hai vị cổ đông bổ cứu (length: 8050)

Trước giờ bọn hắn đều rất hăng hái, chẳng qua là khi đối mặt với tập đoàn quái vật khổng lồ Đằng Phi, tất cả lòng tin đều bị đối phương hung hăng đánh tan.
"Lão Hà, đi thôi, chúng ta thu xếp công ty một chút, đến lúc đó chờ Lục đổng người tới tiếp quản vị trí của chúng ta thôi."
Lưu Thụy Trạch bước đến cạnh bàn làm việc của Hà Chí Hằng, lấy ra một điếu thuốc Lục Phong để lại ngậm vào miệng.
Vừa định châm lửa, ánh mắt hắn bất chợt liếc thấy tấm danh thiếp trên bàn.
Vì tò mò, hắn cầm lên xem lướt qua.
Lập tức, hắn như bị sét đánh, đứng im bất động, điếu thuốc trong miệng rơi xuống cũng không hay.
Hà Chí Hằng vừa định đứng dậy thì thấy bạn chí cốt mình có vẻ mặt như gặp ma đứng đơ ra, liền vỗ vai hắn.
"Đi thôi, ngẩn người ra đó làm gì?"
Nhưng Lưu Thụy Trạch như không nghe thấy, chỉ nuốt một ngụm nước bọt.
Điều này khiến Hà Chí Hằng khó hiểu, trực tiếp giật lấy tấm danh thiếp trong tay hắn.
"Trên đó viết cái gì mà mày nhìn đờ đẫn vậy?"
Hà Chí Hằng vừa nói vừa nhìn vào tấm danh thiếp kia.
"Ta dựa vào..."
Với tâm thế của hắn, khi nhìn thấy loại danh thiếp mà Lục Phong để lại cũng không khỏi kinh hô một tiếng.
"Lục Phong, cổ đông kiêm tổng giám đốc khu vực châu Á của tập đoàn Ferrari, chủ tịch công ty giải trí Phong Ngữ, chủ tịch tập đoàn xe hơi Phàm Lực, cổ đông tập đoàn Thiên Vũ, ông chủ khách sạn lớn Đằng Long!"
"Mắt của ta không lẽ bị mù rồi, đây là thật sao?"
Hà Chí Hằng vẫn không tin vào mắt mình, vỗ vỗ Lưu Thụy Trạch.
"Lão Hà, đừng vỗ nữa, vai của ta sắp bị mày vỗ nát rồi."
Lưu Thụy Trạch không nhịn được cằn nhằn một câu.
"Hắc hắc, chẳng qua là ta không tin thôi, trong này tùy tiện một thân phận lấy ra cũng đủ làm người ta hoảng sợ rồi, vậy mà thoáng cái lại xuất hiện hết trên người một người."
"Đổi lại là ngươi, ngươi không kinh ngạc sao?" Hà Chí Hằng liếm môi, cảm thấy cổ họng khô khốc.
"Giật mình chứ, quá giật mình luôn, não của ta vừa rồi còn đứng máy."
Lưu Thụy Trạch vỗ ngực nói.
Sau đó, cả hai không nói thêm gì, chỉ ăn ý liếc nhìn nhau một cái rồi phóng thẳng xuống lầu công ty.
Bởi vì nếu không đuổi theo thì Lục Phong sẽ đi mất.
Lúc này cả hai hận không thể cha mẹ cho mình thêm hai cái chân.
Một đường chạy như bay, làm nhân viên công ty sợ hết hồn, không hiểu vì sao hai vị cổ đông của công ty lại chạy nhanh như vậy.
Còn Lục Phong thì đang đứng chờ xe ở trước cổng công ty.
Đợi mãi mới có một chiếc taxi tới, hắn vừa định lên xe thì nghe thấy phía sau có người gọi mình.
Rồi vừa quay đầu lại đã thấy Hà Chí Hằng và Lưu Thụy Trạch đang chạy về phía hắn.
"Ừm?"
"Hai người này lại chạy đến làm gì?"
Tuy trong lòng thắc mắc, nhưng Lục Phong vẫn đứng đó không lên xe.
"Lục đổng... Hô... Xin lỗi... Tôi có chút chuyện muốn thương lượng với ngài."
Hà Chí Hằng thở hồng hộc chạy đến trước mặt Lục Phong nói.
"Chuyện gì? Không phải chúng ta đã nói xong hết rồi sao?"
Lục Phong nghi hoặc hỏi.
"Thì là cái đề nghị vừa nãy ngài nói ấy, tôi thấy chúng ta có thể bàn lại một chút."
Hà Chí Hằng có chút lúng túng nói.
Lưu Thụy Trạch đứng một bên càng không dám nhìn vào mắt Lục Phong.
"Hả."
Lục Phong vừa định nói thì bị tài xế taxi chen ngang.
"Cậu thanh niên, cậu còn đi xe không đó, không đi tôi đi đấy."
Nghe vậy Hà Chí Hằng vội vàng liếc mắt ra hiệu với Lưu Thụy Trạch.
Là bạn thân, Lưu Thụy Trạch lập tức hiểu ý đối phương, vội vàng đi đến trước xe taxi, móc ví tiền ra, rút từ bên trong ra một xấp tiền đặt vào tay tài xế.
Nhìn độ dày cũng phải đến 5000 tệ, tài xế ngơ ngác nhìn tiền trong tay, vẫn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra.
"Thưa bác tài, làm phiền bác rồi, bọn cháu không đi xe, bác cầm tiền này rồi đi nhé."
Lục Phong nhìn cảnh tượng này không nói gì, chỉ im lặng đứng đó.
Còn tài xế taxi có vẻ không tin vào tai mình.
"Không phải, anh bạn trẻ, nhiều tiền thế này thật cho tôi á?"
"Thật cho bác đó, bác đi nhanh đi."
"Vậy tôi đi thật?"
"Đi đi, đi nhanh đi."
Lưu Thụy Trạch khoát tay, tài xế thấy vậy liền đạp chân ga rời đi.
"Ta dựa vào, đây là cái vận may gì vậy, không chở được khách nào mà tự nhiên lại kiếm được mấy ngàn tệ."
Tài xế vừa lái xe vừa nhìn mấy ngàn tệ ở ghế phụ lẩm bẩm một mình.
"Tối nay mua chút đồ ngon ăn, thằng bé con trai nhà mình muốn ăn giò với chân gà rút xương, tiện thể mua cho bà xã bộ mỹ phẩm luôn."
Chỉ trong chớp mắt, tài xế taxi đã nghĩ xong sẽ tiêu tiền thế nào.
Còn Lục Phong thì mang vẻ mặt khó hiểu, mỉm cười đánh giá hai người trước mặt.
"Hai vị đây là có ý gì? Tôi đây phải đợi mãi mới có taxi đấy."
"Lục đổng, chuyện xe cộ chúng ta nói sau đi, chúng ta về bàn lại một chút về chủ đề vừa nãy."
Hà Chí Hằng cố nén xấu hổ nói.
"Lão Hà, mày nói vậy không đúng rồi, mày cũng xem giờ giấc thế nào rồi, chúng ta mời Lục đổng đi ăn một bữa cơm, vừa ăn vừa nói chuyện."
Lưu Thụy Trạch đột nhiên nói, nói xong liền chạy về tầng hầm gara công ty để lấy xe.
"Lục đổng, ngài đợi một chút, tôi lập tức đến ngay."
Lưu Thụy Trạch vừa chạy vừa không quên quay đầu trấn an Lục Phong.
Lục Phong thì hoàn toàn bị hành động của hai người này làm cho khó hiểu.
"Hà đổng, rốt cuộc là làm sao vậy, có chuyện gì ông có thể nói thẳng ra, ông làm như vậy tôi cảm thấy bất an."
"Lục đổng, bọn tôi chỉ là muốn nói chuyện ngài vừa nãy đề nghị giúp bọn tôi đối phó Đằng Phi."
"Ừm? Vừa nãy không phải hai người không muốn sao?" Lục Phong hỏi ngược lại.
"Hả, lúc đó không biết địa vị của ngài lớn đến vậy, nên tôi sợ liên lụy đến ngài, vì thế mới cự tuyệt." Hà Chí Hằng nói.
"Vậy bây giờ biết thân phận của ta rồi?"
"Biết rồi, tôi không ngờ cuộc đại chiến với Mercedes-Benz trước kia cũng là do ngài gây ra, nếu biết sớm là ngài, tôi nhất định lập tức đồng ý, trận chiến thương mại kia do ngài phát động, tôi vô cùng khâm phục."
Hà Chí Hằng nịnh nọt nói, ngay cả cách xưng hô từ "ông" đã đổi thành "ngài" tôn kính hơn.
"Ha ha."
"Hà đổng, mặc kệ là vừa nãy ông sợ liên lụy đến ta hay là không tin ta, ông đã từ chối rồi."
"Ông cũng là người từng trải, chắc phải hiểu rõ, có những cơ hội một khi bỏ lỡ là không còn."
Giọng điệu của Lục Phong lạnh lẽo, khiến người nghe không khỏi rùng mình sợ hãi.
Nghe Lục Phong nói vậy, khóe miệng Hà Chí Hằng lộ ra một nụ cười khổ.
Trời đất chứng giám, vừa nãy hắn thật sự sợ liên lụy Lục Phong nên mới từ chối, nhưng giờ nói gì cũng đã muộn, bởi vì như lời Lục Phong nói, cơ hội đã bỏ lỡ sẽ không đến lần nữa.
Vào lúc này, Lưu Thụy Trạch lái chiếc Maybach của hắn đến.
"Lục đổng, lão Hà, chúng ta đi ăn cơm trước đi."
Lưu Thụy Trạch xuống xe gọi, rồi phát hiện tình huống có vẻ kỳ quái.
"Lão Lưu, qua đây, tao thương lượng với mày chuyện này."
Hà Chí Hằng kéo Lưu Thụy Trạch qua, ghé vào tai hắn nói nhỏ mấy câu.
Lưu Thụy Trạch nghe như gặp chuyện kinh thiên động địa, con ngươi cũng giãn to ra.
Cứ như vậy, hai người cứ thì thầm trước mặt Lục Phong.
Bọn họ cứ tưởng Lục Phong không nghe thấy, nhưng đâu biết thính lực của Lục Phong gấp năm lần người thường, cho nên bọn họ nói gì hắn đều nghe rõ mồn một.
Không lâu sau, hai người như đã thương lượng xong, Hà Chí Hằng bước thẳng đến trước mặt Lục Phong.
"Lục đổng, để bù đắp cho ngài, tôi với lão Lưu thương lượng một chút rồi, quyết định sẽ chi cho ngài 100 tỷ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận