Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông

Bắt Đầu Bị Quăng, Ta Quay Người Trở Thành Ức Vạn Phú Ông - Chương 483: Ghen ghét Lý Lạc Ngưng (length: 7601)

Lý Lạc Ngưng tò mò hỏi.
Từ khi còn ở nước ngoài, nàng đã nghe danh Lục Phong.
Vốn dĩ nàng rất hứng thú với người trẻ tuổi có thể được cha nàng nhận làm con nuôi này.
Là con gái của Lý Chính Quốc, Lý Lạc Ngưng tuy không theo con đường làm quan, nhưng cũng rất tài giỏi.
Sau khi nghe mẹ gọi điện thoại nói ba mình nhận một người con nuôi, trong lòng nàng rất kinh ngạc.
Đặc biệt khi biết chuyện lần này ba cô có thể thăng chức, phía sau hoàn toàn nhờ người con nuôi này.
Lý Lạc Ngưng trước tiên lựa chọn nghi ngờ, vì nàng biết tình hình của Lý Chính Quốc, muốn thăng chức khó khăn cỡ nào.
Dù Lý Chính Quốc có Lý gia chống lưng phía sau cũng không dám chắc mình nhất định có thể thăng lên.
Nhưng nàng nghi ngờ là một chuyện, Lục Phong thật sự làm được, hắn gần như một mình đưa Lý Chính Quốc lên vị trí hiện tại.
Khi thấy ba mình thật sự thăng chức, Lý Lạc Ngưng trực tiếp kinh ngạc không nói nên lời.
Hơn nữa những chuyện Lục Phong khiến nàng kinh ngạc không chỉ có một, ví dụ như thâu tóm 99% cổ phần tập đoàn Xiaomi, thâu tóm cổ phần tập đoàn Fiat, bạn gái lại là thiên kim duy nhất của nhà họ Trầm.
Những chuyện này đều không ngoại lệ chứng tỏ sự bất phàm của Lục Phong, điều này khiến Lý Lạc Ngưng trong lòng càng thêm hiếu kỳ về Lục Phong.
Nhìn con gái mình một mặt mong chờ nhìn mình, Tô Dao kể toàn bộ sự tình liên quan đến Lục Phong trong hai ngày nay.
"Vừa hay hôm nay con về, mẹ bảo ba con gọi điện thoại cho nó, bảo nó đến nhà ăn cơm."
Tô Dao vừa nói vừa lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Lý Chính Quốc.
"Tốt quá rồi, con ngược lại muốn xem thần thánh phương nào lại có thể khiến ba mẹ thích như thế."
Lý Lạc Ngưng khoanh tay, một mặt không phục nói.
Vừa nãy Tô Dao kể chuyện Lục Phong, ánh mắt trìu mến như sắp tràn ra.
Điều này khiến trong lòng nàng có chút ghen tị, phải biết nàng đã hai năm chưa về, thế mà, ánh mắt đầu tiên Tô Dao nhìn thấy nàng, cũng không có nhiều trìu mến như vậy.
Tô Dao không hề biết con gái ruột của mình đã bắt đầu ghen, khi nhận được tin nhắn của Lý Chính Quốc, nàng đứng dậy đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến chiều tối.
Lục Phong rời khỏi Trầm Viên, lái xe đi đến Đông Hoa Trang.
Vì Lý Chính Quốc khi thông báo đến ăn cơm đã nói với hắn về sự tồn tại của Lý Lạc Ngưng.
Nên Lục Phong còn đặc biệt chuẩn bị một món quà cho người chị tiện nghi này.
Không giống lần trước đến phải bấm chuông cửa, từ sau lần đầu tiên đến đây, Tô Dao đã kéo hắn lại cài vân tay ở khóa cửa, để thuận tiện cho hắn ra vào.
Xe Lục Phong chạy quen đường vào đến trước cửa biệt thự, ngón tay đặt lên khóa cửa, chỉ nghe một tiếng "Tít", cửa từ từ mở ra.
Hắn bước chân vững chãi vào sân, vừa vào đến cửa đã nghe tiếng cười trong trẻo truyền đến từ trong phòng.
Bước vào nhà, Lục Phong liếc mắt đã thấy Lý Lạc Ngưng.
Cô chị tiện nghi này dáng người cao ráo, tầm 1m7, mái tóc dài đen nhánh tùy ý buông xuống vai, có vẻ hơi lười biếng nhưng không mất vẻ thanh lịch.
Khuôn mặt cô tinh xảo, làn da trắng như ngọc dương, mịn màng tinh tế, dưới đôi lông mày cong là đôi mắt to sáng ngời và linh động, trong mắt lộ ra sự hiếu kỳ và một chút tìm tòi nghiên cứu.
Sống mũi cao, miệng nhỏ, khóe môi hơi nhếch lên, mang theo vài phần dí dỏm.
Thoạt nhìn, có năm phần giống Tô Dao.
Lý Lạc Ngưng cũng thấy Lục Phong đầu tiên khi hắn vào cửa, khi ánh mắt cô rơi vào khuôn mặt anh tuấn của Lục Phong, ánh mắt cô trong nháy mắt sáng lên.
"Cậu là Tiểu Phong à? Tớ thường xuyên nghe ba mẹ tớ nhắc đến cậu đấy."
Nói xong, cô bước lên hai bước, đưa tay ra, cử chỉ phóng khoáng tự nhiên.
Lục Phong mỉm cười, lịch sự nắm tay cô, nói: "Chào chị, em là Lục Phong, rất vui được gặp chị."
Lý Lạc Ngưng cẩn thận nhìn Lục Phong, trong mắt lóe lên vẻ hài lòng, trong lòng thầm nghĩ: "Không tệ, trách không được có thể được ba mẹ mình yêu thích, chỉ bằng gương mặt này có thể dễ dàng tạo ấn tượng tốt cho người khác rồi."
Lúc này, Tô Dao đang nấu cơm trong bếp cũng nghe tiếng đi ra, thấy Lục Phong đến, vội vàng bảo hắn ngồi xuống.
"Nhanh ngồi đi, Tiểu Phong, đợi lát nữa thôi, thức ăn sắp xong rồi."
Nói rồi, vẫn không quên bảo Lý Lạc Ngưng rót cho Lục Phong chén trà.
"Lạc Ngưng, nhanh đi rót cho em trai con chén trà."
"Ơ? Con sao?"
Lý Lạc Ngưng ngơ ngác nói.
"Không thì sao, ở đây trừ con ra còn ai tên Lạc Ngưng nữa?"
"Dạ, con đi liền."
Thấy mẹ không hề đùa, Lý Lạc Ngưng đành phải ngoan ngoãn đi pha trà.
"Sao cứ so sánh với hắn thế, mình sao lại như người ngoài vậy?"
Cô vừa nghiêng trà vừa nhìn thái độ Tô Dao đối với Lục Phong, trong lòng càng thêm không thoải mái.
"Tiểu Phong à, con nói đến là đến rồi, còn mang theo đồ gì thế, mẹ đã bảo con rồi mà, cứ coi nơi này như nhà của mình."
Tô Dao nhìn đồ Lục Phong cầm trên tay, vẻ mặt có chút trách mắng.
"Dì Tô, không có gì đâu, cũng chỉ là ít thuốc bổ thôi, dì xem con là người nhà, con cũng coi dì là người nhà mà, đã là trưởng bối của con thì con hiếu kính dì không phải nên làm sao?"
Lục Phong vừa cười vừa nói.
Tô Dao nghe Lục Phong nói, trong lòng tràn ngập niềm vui, ánh mắt trìu mến càng sâu, dường như Lục Phong chính là con ruột của bà.
Bà mỉm cười nhìn Lục Phong, nói: "Tiểu Phong à, con thật là hiểu chuyện, sau này đừng khách sáo như vậy, trong nhà cái gì cũng không thiếu."
Ánh mắt tràn đầy vui mừng và ấm áp, dường như lời Lục Phong nói như một dòng nước ấm, chảy vào tim bà.
Mà Lý Lạc Ngưng ở bên cạnh nghe Lục Phong nói, trong lòng không kìm được khó chịu.
"Hừ, tên này nịnh nọt giỏi thật, trách không được dụ dỗ ba mẹ vui vẻ như thế."
Cô bưng trà đi tới, đặt chén trà trước mặt Lục Phong, tuy trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia không phục.
"Em trai nhỏ, miệng em ngọt thật đấy, xem ra sau này chị phải học em cách làm ba mẹ vui rồi."
Giọng nói của Lý Lạc Ngưng tuy mang theo vài phần trêu chọc, nhưng không hề có ác ý.
Lục Phong thấy Lý Lạc Ngưng như vậy, sao có thể không hiểu nàng đang ghen.
Là con duy nhất của Lý Chính Quốc và Tô Dao, chắc chắn từ nhỏ cô đã được cưng chiều, một mình hưởng sự yêu thương của hai người lớn.
Hắn đột nhiên xuất hiện, trong mắt Lý Lạc Ngưng thật ra không khác gì kẻ thứ ba.
(Lời nói thô nhưng ý không thô) Để lại ấn tượng tốt cho Lý Lạc Ngưng, Lục Phong vội vàng lấy ra món quà hắn đã chuẩn bị từ trước.
"Chị Lạc Ngưng, lần đầu gặp mặt, đây là quà em tặng chị."
Vừa dứt lời, một chiếc hộp được trang trí tinh xảo đã xuất hiện trước mặt Lý Lạc Ngưng.
Nhìn món quà trước mặt, Lý Lạc Ngưng lập tức lúng túng đứng đơ người.
Vì cô không hề chuẩn bị quà gặp mặt cho Lục Phong...
Bạn cần đăng nhập để bình luận